Chương 568: Đột Phá Cảnh Giới Ngưng Đan.
Mà hắn lại còn xuất phát từ lòng tốt, ngươi còn không thể mở miệng phản bác.
- Đúng là lời thật thì khó nghe.
Tôn trưởng lão lần nữa lắc đầu, sau đó lấy ra một ngọc giản đưa cho Diệp Tùy Phong.
- Phần lớn nội dung trao đổi đều ở nơi này, tự ngươi xem đi.
Diệp Tùy Phong nói lời cảm ơn, sau đó thả ra thần hồn, bắt đầu tìm đọc.
Trong ngọc giản là danh sách liên quan tới trao đổi, bao hàm toàn diện, trên cơ bản thứ gì cũng có.
Tìm trong chốc lát mới tìm được mục công pháp hắn muốn xem.
Giống như Tôn trưởng lão nói, một bản công pháp Hoàng cấp hạ phẩm chỉ có thể trao đổi một điểm cống hiến.
Mà mọt điểm cống hiến chỉ có thể đổi lấy mười viên linh thạch hạ phẩm, cũng chỉ có một chút mà thôi.
Diệp Tùy Phong trực tiếp lược qua công pháp cấp độ thấp, nhìn lên trên.
Hiệu quả cụ thể của công pháp Địa cấp hạ phẩm căn cứ theo công pháp, thu hoạch được từ 1 triệu đến mười triệu điểm cống hiến, mà giá trị của Địa cấp thượng phẩm thì đã đi tới hàng trăm triệu.
Diệp Tùy Phong thấy đơn vị quen thuộc này, lập tức cảm giác trong trong lòng dễ chịu một chút.
Về phần lại hướng lên, công pháp phía trên Địa cấp cực phẩm lại không ghi giá công khai, mà nói là phải thông qua các trưởng lão chuyên môn trắc định thì mới có thể quyết định mức điểm cống hiến cuối cùng.
Nếu như công pháp nghịch thiên thì có lẽ còn có thể thu được phần thưởng của chưởng môn.
Nhưng Diệp Tùy Phong không cảm thấy hứng thú đối với chuyện này, trực tiếp lướt qua.
- Cảm ơn ngài.
Sau khi xem xong, Diệp Tùy Phong trả lại ngọc giản cho Tôn trưởng lão.
Tôn trưởng lão hừ hai tiếng, nói:
- Làm sao, còn muốn bán công pháp Thiên cấp không?
Diệp Tùy Phong cười lắc đầu.
- Không muốn, không muốn.
Tôn trưởng lão lườm hắn một cái, nói:
- Đã sớm nói với ngươi, phải đi từng bước một, đừng luôn muốn đi đường tắt, một bước lên trời…
Nhưng vừa chờ lão chuẩn bị nói tiếp dông dài thì Diệp Tùy Phong mở miệng ngắt lời hắn.
- Nhưng ta đây lại trùng hợp có một quyển… A không, hai quyển công pháp Địa cấp thượng phẩm, phiền phức trưởng lão xem giúp ta một chút.
Nói xong, Diệp Tùy Phong móc ra hai thẻ ngọc màu trắng.
Khi hắn xem xong danh sách điểm cống hiến đã thuận tay khắc ấn hai quyển công pháp Địa cấp thượng phẩm khác nhau vào trong ngọc giản.
Hai quyển, có lẽ sẽ không gây ra quá nhiều chú ý.
Tôn trưởng lão đọc hai miếng ngọc giản, lập tức ngây ngẩn cả người.
Trong tay gia hỏa này thật sự có đồ tốt?
Không thể nào!
Ai lại tùy tiện lấy loại bảo vật này ra bán chứ?
Lão nhíu mày tiếp nhận ngọc giản, nhô ra thần hồn, xem xét tỉ mỉ một phen.
Sau một hồi lâu, Tôn trưởng lão ngẩng đầu lên, ý vị thâm trường nhìn Diệp Tùy Phong.
- Ta nói này tiểu hỏa tử…
- Trên người ngươi sẽ không thật sự có Tiên Pháp chứ?
……….
Cái thứ như giác quan thứ sáu này có đôi khi cực kỳ chuẩn.
Sau khi Diệp Tùy Phong lấy ra hai bản công pháp Địa cấp thượng phẩm, Tôn trưởng lão lại bắt đầu hoài nghi trên người hắn thật có tiên pháp.
Hắn vội vàng phủ nhận, biểu thị mình là từ trong khe suối (nơi hẻo lánh) đi ra, căn bản không biết hình dạng của Tiên Pháp thế nào.
Tôn trưởng lão không rất tin tưởng, nhưng Diệp Tùy Phong thề thốt phủ nhận, lão cũng không có biện pháp nào khác.
Tiếp đó, lão gọi mấy trưởng lão Tướng Quan khác của Nhiệm Vụ Đường đi qua để cẩn thận xem xét công pháp Địa cấp thượng phẩm Diệp Tùy Phong lấy ra.
Kết quả cuối cùng, hai bản công pháp này đều cực kỳ không tầm thường.
Sau khi trải qua các loại ước định, cuối cùng, Diệp Tùy Phong lấy được 100 ngàn viên linh thạch thượng phẩm, đi ra khỏi Nhiệm Vụ Đường.
Số lẻ thì không viết.
Bởi vì số tiền to lớn, trước khi đi, Tôn trưởng lão cũng tốt bụng nói với Diệp Tùy Phong rằng bọn hắn sẽ giữ bí mật, với lại nếu như lo lắng bị người mơ ước thì cũng có thể sử dụng điểm cống hiến mời mấy vị cao thủ từ Chấp Sự Đường qua bảo vệ.
Diệp Tùy Phong biểu thị mình sẽ suy nghĩ, nhưng quay đầu đã ném ra sau ót.
Nếu như bị bọn hậu bối biết chỉ có chút linh thạch như vậy mà hắn còn phải mời người tới để bảo vệ thì còn không bằng tìm một lỗ chui xuống mất.
Nhưng ngẫm lại, hắn trộm linh trì của người ta đã đủ mất mặt…
Sau đó mấy ngày thời gian, Diệp Tùy Phong sống tương đối thanh nhàn.
Không có việc gì thì tu luyện, sau đó đi lòng vòng khắp Vĩnh Tường Môn.
Trong quá trình đi dạo, hắn không cẩn thận lần nữa đột phá, bước vào cảnh giới Ngưng Đan.
Hôm nay, khi hắn vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì Văn Ngạn lại đi tới viện của hắn.
- Bên trên đã sắp xếp xong cho ngươi.
Hắn nói thẳng.
- A? Nói như thế nào?
Diệp Tùy Phong mời Văn Ngạn đến dưới cây táo, rót cho hắn một chén trà thơm.
Văn Ngạn nhấp một miếng, sau đó nói:
- Bọn hắn quyết định…
Còn chưa nói hết câu, hắn bỗng nhiên sững sờ.
- Ngươi đã đột phá đến cảnh giới Ngưng Đan từ khi nào vậy?
Diệp Tùy Phong cũng không che giấy khí tức trên người mình, cho nên Văn Ngạn đã nhìn ra hắn khác ngày xưa một chút.
- Rời khỏi ao Nguyên Dịch mấy ngày, ta đã đột phá thành công.
Hắn đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác.
Trước đó Văn Ngạn giật mình, Diệp Tùy Phong cũng đã là Pháp Tướng đỉnh phong, sau khi được ao Nguyên Dịch rèn luyện, đột phá Ngưng Đan cũng là chuyện thuận nước đẩy thuyền.
Chỉ có điều dù sao cũng là đại cảnh giới, hắn không ngờ tốc độ của Diệp Tùy Phong lại nhanh như vậy.
- Bọn hắn quyết định làm thế nào?
Diệp Tùy Phong kéo chủ đề lại.
Văn Ngạn ồ một tiếng nói:
- Là như vậy, Hội Trưởng Lão đánh giá đối với ngươi cực kỳ cao, bởi vì bổ ra đá xanh là chuyện cho tới bây giờ chưa từng xảy ra.
- Xét thấy tu vi của ngươi hơi có vẻ không đủ, bọn hắn chuẩn bị chuyên môn mở ra nơi tu luyện trân quý nhất của tông môn cho ngươi, bí cảnh Cầu Nguyện, nơi đó linh khí sung túc, tạo hóa rất nhiều, nếu cơ duyên đầy đủ thì đột phá một đại cảnh giới cũng không phải việc khó gì.
- Người chiến thắng trên trăm cái thành trì trong phạm vi thế lực của Vĩnh Tường Môn, cũng chỉ có vị yêu nghiệt có được huyết mạch Kỳ Lân kia mới thu được như vinh hạnh đặc biệt này.
Diệp Tùy Phong nhếch mi, đây là vì chuyên môn bù đắp nhược điểm tu vi của mình à?
Cũng được, dù sao thì mình cũng muốn tìm cơ hội thích hợp để tùy tiện tăng lên mấy tầng.