Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 633: Thiên Sơn Ấn chi uy

Ánh mắt của Ngũ Đạo Nguyên biến đổi, vội vàng lên tiếng khuyên, Linh khí Chí Tôn kia căn bản không phải bọn hắn có khả năng chống lại, nếu thật sự chiến, người Ngũ Hành Thánh Tông tuyệt đối sẽ tử thương thảm trọng.

- Ngu xuẩn!

Vương Vũ Thần lắc đầu khẽ thở dài một tiếng, nhưng lại không có ý tứ lưu thủ, Thiên Sơn Ấn ầm ầm, tản ra uy năng mênh mông vô tận, trấn áp về phía đám người Ngũ Đạo Nguyên cùng Trọng Lê Trận Vương.

- Không tốt, nhanh ngăn trở!

Sắc mặt của Ngũ Đạo Nguyên thay đổi, lập tức phóng lên trời, một chưởng đánh về phía Thiên Sơn Ấn, lực lượng mênh mông bàng bạc như Lôi quang vọt lên.

Trong tay Ngũ Đạo Nguyên xuất hiện một thanh cổ kiếm bạch quang sáng chói, tản ra khí tức lăng lệ ác liệt, đồng thời chém về phía Thiên Sơn Ấn.

Ông!

Cổ Chung của Trọng Lê Trận Vương cũng bay lên, nghênh không biến thành vạn trượng, Ngũ Sắc Thần Quang tràn ngập, muốn ngăn cản Thiên Sơn Ấn trấn áp.

Mấy Vương giả khác của Ngũ Hành Thánh Tông cũng gầm thét thi triển thần thông cùng Linh khí cường đại, thần quang mênh mông, tung hoành tứ phương, thập đại Vương giả đồng thời ra tay, oanh về phía Thiên Sơn Ấn.

Đây chính là Linh khí Chí Tôn trong truyền thuyết, chỉ là loại uy năng mênh mông vô tận kia, liền để cho người Ngũ Hành Thánh Tông cảm giác được một lực lượng hãi hùng khiếp vía chấn động.

Ầm ầm!

Nhưng mà Thiên Sơn Ấn trấn áp xuống, phảng phất như không có gì có thể ngăn cản, khí tức bàng bạc mang tất cả bát phương, sáng chói chiếu sáng đại địa, Ngũ Đạo Nguyên cùng một đám Vương giả công kích lập tức bị oanh nát bấy.

Loong coong!

Cổ kiếm trong tay Ngũ Đạo Nguyên, kiếm khí xông lên trời, phong mang vô tận, trảm ở trên Thiên Sơn Ấn, bộc phát ra quang vũ, nhưng cũng chỉ để cho Thiên Sơn Ấn run nhè nhẹ thoáng một phát, như trước trấn áp xuống.

Oanh!

Cuối cùng Thiên Sơn Ấn cùng Cổ Chung của Trọng Lê Trận Vương đột nhiên đụng vào nhau, bộc phát ra một mảnh hào quang chói mắt, như mặt trời nổ tung.

Thiên Sơn Ấn đột nhiên chấn động, mà Ngũ Đạo Nguyên cùng phần đông Vương giả thì nhân cơ hội thoát ra lớp lớp vòng vây, chỉ có Trọng Lê Trận Vương nhận lấy cắn trả thật lớn, sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.

Răng rắc!

Một tiếng giòn vang, phù văn trên Cổ Chung nổ tung, vậy mà xuất hiện vết rạn, sắc mặt của Trọng Lê Trận Vương đỏ bừng, lộ ra thần sắc cực kỳ đau lòng, vội vàng thu Cổ Chung trở lại.

- Vị đạo hữu này, ngươi không nên khinh người quá đáng!

Sắc mặt Ngũ Đạo Nguyên âm trầm, nhìn chằm chằm vào Vương Vũ Thần lạnh lùng nói.

Hắn chỉ là có chút kiêng kị Thiên Sơn Ấn, càng chủ yếu vẫn là kiêng kị thân phận của Vương Vũ Thần, thân là chưởng giáo Chí Tôn của đệ nhất tông môn, hắn tự nhiên có một ít át chủ bài chống lại Vương Vũ Thần cùng Thiên Sơn Ấn, nhưng lại cần trả giá thật lớn.

Chung quanh vô số tông môn, thế gia nhìn chằm chằm, hắn cũng không hy vọng Ngũ Hành Thánh Tông có thể ở chỗ này té ngã.

- Khinh người quá đáng? Các ngươi thừa dịp ta chữa thương mưu đồ Thiên Sơn Ấn của ta cũng không phải khinh người quá đáng sao? Loại vong ân phụ nghĩa giống như các ngươi, ta thật sự là không nên ra tay, để cho Ma Tôn trực tiếp giết các ngươi, để bớt các ngươi lưu ở thế giới này ức hiếp người khác!

Vương Vũ Thần lạnh lùng cười cười, bất quá cũng không có tiếp tục ra tay, Thiên Sơn Ấn quay tròn bay trở lại, chui vào trong thân thể hắn.

Vừa rồi một kích kia xem như chấn nhiếp, đám Vương giả Trọng Lê Trận Vương đều ăn thiệt thòi không nhỏ, lộ ra có chút chật vật.

- Hừ, các hạ ban ân Ngũ Hành Thánh Tông ta, chúng ta nhớ kỹ, núi cao sông dài, chắc chắn có một ngày báo đáp các hạ, chúng ta đi!

Ngũ Đạo Nguyên cười lạnh một tiếng, lại nhìn thoáng qua bọn người Phong Thiên Quân thật sâu, sau đó xoay người mang theo người Ngũ Hành Thánh Tông đi ra.

Đã không thể làm gì được Vương Vũ Thần, bọn hắn cũng chỉ có thể buông ngoan thoại, trực tiếp rời đi, bằng không mà nói, ở lại chỗ này bất quá là tự rước lấy nhục mà thôi.

- Thiếu niên này thật đúng là cường thế, thậm chí ngay cả Ngũ Hành Thánh Tông cũng không để cho bất luận mặt mũi!

- Tại sao phải cho bọn hắn mặt mũi? Thiếu niên này trẻ tuổi như vậy thì đến được Vương Thiên Cảnh, nhất định là thiên tài của Đại Thiên Thế Giới, tự nhiên không sợ Ngũ Hành Thánh Tông!

- Đúng vậy, Ngũ Hành Thánh Tông cả ngày một bộ vênh váo hò hét, bộ dạng lão tử đệ nhất thiên hạ, hôm nay cũng bị rơi đầy bụi đất, thật đúng là đại khoái nhân tâm!

Còn lại một đám cường giả cũng đều nghị luận nhao nhao, thần sắc khác nhau.

Nhất là Yêu Nguyên Dã, Tinh Thần Tử, Hỏa Nguyên… trong ánh mắt đều lộ ra chiến ý nồng đậm, bọn họ đều là thiên kiêu của tông môn, tự nhiên có ngạo khí của mình, nhìn Vương Vũ Thần cường đại như thế, bọn hắn chẳng những không có bị đả kích, nhưng lại khơi dậy lòng háo thắng.

- Phong Chân Nhân, lúc này đây may mắn mà có Khương tiểu hữu phong ấn Ma Tôn, để cho Chân Cương giới ta khỏi bị hạo kiếp, chúng ta đều vô cùng cảm kích!

Bọn người Trần Tuyên, Bàn Cao Sơn nhao nhao đi tới, nhìn Phong Thiên Quân nói lời cảm tạ.

Ngay cả Đan Khí Tông, Nhật Nguyệt thần giáo, Huyết Ma Tông… cũng nhao nhao đi tới, không quản đệ tử bọn hắn cùng Khương Tư Nam có ân oán gì, nhưng mà công lao phong ấn Ma Tôn là che dấu không được, cho nên cả đám lão hồ ly cười rất vui vẻ, nhưng mà nội tâm nghĩ như thế nào, vậy thì không biết.

Đến cuối cùng, tất cả mọi người đi ra Thần Ma cổ chiến trường, dù sao rất nhanh ở đây sẽ hoàn toàn bị phong ấn, lưu lại cũng không có ý nghĩa gì.

Người Đan Khí Tông còn không có ly khai, hơn nữa dưới sự dẫn dắt của Hỏa Sí Thái Thượng trưởng lão, đi tới chỗ Đại La Thiên Tông.

Lúc này đây Đan Khí Tông cũng tới năm sáu Vương giả, hai người cầm đầu một cái là Hỏa Sí, Khương Tư Nam nhận ra, một người khác lại cùng Hỏa Sí lớn lên rất tương tự, chỉ là mặc áo đen, khuôn mặt có chút hung ác nham hiểm, toàn thân để lộ ra khí tức lạnh như băng.

- Lão đầu áo đen kia tên là Hỏa Liệt, cùng Hỏa Sí là đồng bào huynh đệ, tu luyện U Minh Quỷ Hỏa, tu vi chiến lực so với huynh trưởng hắn Hỏa Sí còn mạnh hơn một bậc, hai người này ở Đan Khí Tông có thể nói là một tay che trời, có thể cùng Đan Khí Tông tông chủ địa vị ngang nhau!

Long Ngưng Tuyết không biết lúc nào, lặng lẽ đi tới bên người Khương Tư Nam, chậm rãi giải thích.

Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, nhìn nàng mỉm cười, khuôn mặt Long Ngưng Tuyết lại hơi có chút hiện hồng, để cho Khương Tư Nam cảm thấy rất kinh ngạc.

Mấy tháng này không thấy, Long Ngưng Tuyết phảng phất như biến thành người khác, hoàn toàn không giống như trạng thái tu luyện Thái Thượng Vong Tình Đạo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất