Chương 288: Mượn tiền đến bệnh viện thăm hỏi (2)
Lâm Phàm muốn biết tình hình của người đàn ông ngày hôm qua. Biết được ông ta nằm viện, anh rất áy náy. Mặc dù, ông ta động thủ với bạn của anh nhưng bạn của anh không có vấn đề gì, ngược lại, người đàn ông đó lại phải vào viện. Tất thảy đều là vì anh. Anh có trách nhiệm tới hỏi thăm sức khỏe của ông ta.
Cho nên sau khi biết được vị Hằng Kiến Thu kia ở tại bệnh viện Hoa Điền, thì đã mượn Kim Hòa Lị mượn một trăm tệ, mua một hộp sữa bò. Sau đó, dẫn ông Trương đi ăn sáng, tiền thừa vẫn còn một ít.
"Đúng vậy, chúng ta toàn gặp được người tốt cả." Ông Trương nói.
"Đi thôi."
Lâm Phàm cùng ông Trương đi tới khu nội trú, leo cầu thang, thẳng đến phòng bệnh VIP ở tầng chót.
Tà vật Công Kê muốn chửi cha chửi mẹ rồi!
Đúng là có bệnh!
Có thang máy không đi, kiểu gì cũng muốn leo cầu thang! Đầu óc có bệnh!
Tà vật Công Kê nghĩ rất đúng, đúng thực là có bệnh, chỉ là có vài người một mực không chịu thừa nhận mà thôi.
Một vị y tá thấy hai người bọn họ, sắc mặt hơi biến, vội vã đi thông báo với bác sĩ rằng hai bệnh nhân tâm thần kia đến bệnh viện rồi. Chúng tôi sợ!
Bác sĩ nọ nay đã thành trưởng khoa.
Gần đây mới vừa được cất nhắc lên.
Bác sĩ nọ có thể thăng chức tuyệt không phải vì được viện trưởng coi trọng mà phần nhiều chính là vì bác sĩ nọ có kinh nghiệm phong phú, y thuật tinh xảo. Bác sĩ nọ có thể lên được vị trí này phần nhiều phải cảm tạ hai bệnh nhân tâm thần vô tư dâng hiến kia.
Là bọn họ không mệt mỏi tìm chết, thế nên làm cho y thuật của anh ta càng dồi dào hơn, khiến cho anh ta lên đến được vinh quang.
Bác sĩ xuất hiện trước mặt bọn họ, trên mặt nở nụ cười chân thành.
“Lâu lắm rồi các người mới đến, gần đây đang làm gì thế?”
Hỏi lời này cũng có chút vấn đề.
Nói mấy câu này như thể là mong đợi ai làm cái gì đó vậy.
Lâm Phàm nói: "Làm việc."
"Ồ, tốt vậy à? Chúc mừng nhé." Bác sĩ mỉm cười, dĩ nhiên không tin Lâm Phàm, bệnh nhân tâm thần đi làm việc. Đừng hù dọa ai là tốt rồi! Cũng may, anh ta là bác sĩ cũ của Lâm Phàm, dĩ nhiên hiểu cách nói chuyện của bọn họ.
Không phải bác sĩ tâm thần chuyên nghiệp, cũng chỉ quen thuộc mà thôi.
"Cảm ơn." Lâm Phàm mỉm cười nói.
Bác sĩ nói: "Các người tới bệnh viện thăm người quen sao?"
Anh ta thấy Lâm Phàm xách trong tay một hộp sữa bò, không cần đoán cũng biết. Sau đó cảm thán, ai nói bệnh nhân tâm thần không hiểu chuyện chứ. Đi thăm bệnh còn biết mang theo sữa bò tới, còn tốt hơn nhiều so với vài người bình thường.
"Ừ." Lâm Phàm gật đầu.
Bác sĩ cười nói: "Đi đi, có cơ hội lại tới. Bây giờ tôi đã là bác sĩ trưởng khoa rồi. Sau này có rất nhiều cơ hội gặp mặt."
Sau khi hai người đi khỏi.
Y tá ánh mắt sùng bái, nói: "Trưởng khoa, anh thật là lợi hại. Bọn họ là bệnh nhân tâm thần đấy, thế mà anh chẳng sợ chút nào."
Cảm nhận được ánh mắt của nữ y tá, anh ta lạnh nhạt mỉm cười.
"Tối nay có rảnh không?"
"Có." Nữ y tá uốn éo, rất xấu hổ, không ngờ trưởng khoa lại chủ động hẹn cô ta. Mặc dù anh ta đã có gia đình nhưng cảm tình vốn chính là thứ khiến người ta mù quáng.
Trưởng khoa vỗ nhẹ bả vai nữ y tá: “Được, tối nay đến nhà tôi.”
“A! Nhanh quá mà!” Nữ y tá đỏ mặt, rất xấu hổ. Tối nay sẽ xảy ra chuyện đó đó sao?
Trưởng khoa nói: "Không nhanh đâu. Vừa hay tối nay vợ tôi làm thêm giờ. Bài tập của con trai và con gái tôi cũng không có thời gian chỉ. Cô đến nhà tôi, chỉ mấy đứa bé làm bài tập. Sau đó tôi và vợ sẽ mời cô ăn khuya."
"Trước hết như vậy, đi làm việc đi."
Nữ y tá ngẩn ra của đứng tại chỗ. Hừ… Chó thật!
Phòng bệnh VIP.
Hằng Kiến Thu nằm trong phòng bệnh, nhìn trần nhà không chút thú vị.
"Quả nhiên là người thực tế."
Ông ta không thể làm gì, chỉ có thể lẳng lặng nằm an tĩnh ở bên trong phòng bệnh, nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, ra bầu trời xanh biếc bên ngoài kia, hết thảy đều trông rất…
Cốc cốc!
Lâm Phàm đẩy cửa đi vào.
“Xin chào.”
Bọn họ đứng ở cửa, mỉm cười nhìn vào bên trong.
Hằng Kiến Thu quay đầu, khi nhìn người tới, sắc mặt hơi biến, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh lại. Ai ông ta cũng có thể quên, chỉ tuyệt đối sẽ không quên Lâm Phàm. Nếu như không phải là vì đối phương, bây giờ ông ta cũng sẽ không nằm ở phòng bệnh.
"Ừ."
Đơn giản đáp lại, không có nói nhiều.
Bây giờ ông ta không biết đối phương đến để làm gì. Căn cứ vào tình hình trước mắt, ông ta thấy đối phương xách một hộp sữa bò, hiển nhiên là đến thăm ông ta.
Chẳng qua là... Không thấy một hộp sữa bò này có chút bủn xỉn hay sao?
Dầu gì ông ta cũng là cao tầng của tổng bộ.
Không cần nhiều, nhưng ít nhất cũng mang ít quà cáp coi được chứ?
Nếu như Hằng Kiến Thu biết ngay cả tiền mua sữa bò cũng là mượn của người khác, thì nhất định sẽ cảm động đến phát khóc.
Lâm Phàm đặt hộp sữa bò xuống, đi đến bên giường bệnh, nhẹ giọng dò hỏi: “Bây giờ không sao chứ?”
Hằng Kiến Thu mỉm cười, không nói gì. Không thấy được chân của ông ta bây giờ phải bó thạch cao sao?
Có sao không? Liếc qua là thấy ngay rồi! Thế mà còn hỏi ông ta có sao không? Muốn giỡn mặt hay gì?
Lâm Phàm nói: "Ngày hôm qua tôi không phải cố ý. Chẳng qua là ông tấn công bạn của tôi. Tôi không cho phép chuyện đó. Tên của nó là gà mái, là người bạn rất giỏi. Trước kia, sáng nào nó cũng cho chúng tôi hai quả trứng gà. Bây giờ cho tới tận bốn trái!"
"Nếu như có thể, ông có thể nói xin lỗi với nó không?"
Tà vật Công Kê bị Lâm Phàm ôm trong tay, mặt hoang mang nhìn Hằng Kiến Thu.
Nội tâm nó có chút hoảng.
Nội tâm nó cũng đang gầm thét rằng:
“Đừng có lôi kẻ đang nằm vùng ta đây ra nữa! Bổn tà vật chỉ muốn yên lặng mà sống thôi! Không có yêu cầu gì quá đáng đâu!”
Hằng Kiến Thu híp mắt khiến cho tà vật Công Kê nhận áp lực cực lớn.
Bổn tà vật lại muốn tiểu.