Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 289: Tin tưởng đều thường xuất phát từ việc là người xa lạ

Chương 289: Tin tưởng đều thường xuất phát từ việc là người xa lạ
Hằng Kiến Thu là một người rất biết tu dưỡng.
Đời này của ông ta cơ bản rất khó kết oán cùng người khác. Gặp phải người quá đáng, không nói phải trái gì, theo lẽ chắc chắn sẽ gầm thét, cũng đuổi cút.
Nhưng mà bây giờ, ông ta bị chọc cười.
Thật, đây đúng là nhịn không nổi nữa mà bật cười thành tiếng. Có lẽ là cả đời cũng không ngờ sẽ gặp chuyện như vậy.
Đụng phải tà vật dĩ nhiên phải chém giết. Thế mà giờ, ông ta là bởi vì tà vật mà bị người ta đánh cho vào viện. Có lẽ đây là tình huống mà cả đời này không ngờ đụng phải đi.
Chuyện này không che giấu được.
Những người cùng ông ta đến đây chắc chắn sẽ kể chuyện này cho người khác biết. Ông ta cứ chờ mà trở thành trò cười đi vậy.
Ông Trương nói: "Cậu nhìn chân ông ta kìa, chắc là rất nghiêm trọng đó. Tôi cho là cứ chờ cho ông ta khỏe lại đã rồi hãy nói xin lỗi cũng được."
Lâm Phàm thấy chân phải của Hằng Kiến Thu đang bó bột, giống hệt như chuyện anh gặp phải trong mơ vậy. Khi đó, cánh tay của anh cũng bị bó bột như vậy.
"Ông nói đúng."
Anh gật đầu một cái.
Hằng Kiến Thu vẫn chưa biết bọn họ là bệnh nhân tâm thần ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn. Ông ta vẫn xem bọn họ như là người bình thường.
"Cậu rất mạnh." Hằng Kiến Thu nói.
Có thể đánh một quyền cho ông ta nằm viện luôn, ông ta bằng lòng thừa nhận rằng đối phương rất mạnh.
Lâm Phàm nói: "Cũng tạm được. Bình thường tôi tu luyện đều nhờ ông Trương giúp. Nếu như tôi rất mạnh thì công lao của ông Trương cũng không nhỏ."
Ông Trương ngẩng đầu.
"Đúng vậy. Tôi rất có năng lực."
Ông Trương thân mang vũ trụ vận chuyển pháp, vẫn luôn cho là mình rất lợi hại.
Dù cho thỉnh thoảng có sai lầm thì đó cũng chỉ là vì khi đó tâm tình không được tốt mà thôi.
Hằng Kiến Thu có cảm giác hai người này rất quái dị nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều.
"Nếu như hai vị không có gì thì có thể rời đi trước." Hằng Kiến Thu nói.
Ông ta thấy hai chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay bọn họ có chút nhức mắt, còn có mùi tiền hôi thối tản ra.
Rõ ràng rất có tiền thế mà chỉ mang có một hộp sữa bò đến.
Đối phương tuyệt đối không phải chân tâm thật ý đến thăm ông ta. Tuy nói chân ông ta phải bó bột, nhưng với thực lực của ông ta thì rất nhanh là có thể khôi phục được như trước. Thời gian cũng chỉ mất mấy ngày mà thôi.
Ông Trương khom người, nhìn chân phải bó bột của Hằng Kiến Thu một cách kĩ càng, sờ cằm, trầm tư, chậm rãi nói:
“Tình trạng cũng không nghiêm trọng. Với năng lực châm cứu của tôi, chúng ta có thể ngay lập tức thấy được hiệu quả.”
Lâm Phàm nói: “Chắc chắn được bao nhiêu phần?”
Ông Trương suy nghĩ một chút: “Chín phần.”
“Cơ hội cao thật đấy!”
“Đúng vậy.”
Hai tên bệnh nhân tâm thần trao đổi với nhau hệt như bác sĩ chẩn bệnh, thảo luận đủ kiểu đủ dạng.
Ngay sau đó.
Lâm Phàm nói: "Ông bằng lòng tin tưởng bạn tốt của tôi không? Ông ấy rất có tay nghề. Nếu để cho ông ấy trị liệu cho ông, tôi nghĩ chân ông có thể khỏi trong cùng ngày được đấy."
"Hy vọng ông có thể cho ông ấy một cơ hội."
Ông Trương thần sắc kiên định, tràn đầy lòng tin, cho người cảm giác dường như rất đáng tin cậy.
Nói thật, Hằng Kiến Thu quả thực tin.
Nguyên nhân là bởi vì Lâm Phàm. Dẫu sao, bạn bè bên cạnh cường giả thì đều là cường giả, cái này tuyệt không sai. Tuy đối phương trẻ tuổi nhưng mới đánh có một quyền đã đánh mình thành thế này, còn cái gì để nói nữa chứ?
Lại càng không cần phải nói đến cái ông Trương này. Tuổi tác có chút lớn, đúng là cho người ta cảm giác an toàn.
Ngược lại là có thể thử một lần.
Ông ta nằm ở bệnh viện cũng thấy quá nhàm chán.
Nhanh xuất viện cũng tốt.
“Được.” Hằng Kiến Thu cho bọn họ một cơ hội, cũng là một loại tín nhiệm với cường giả.
Lâm Phàm vỗ bả vai ông Trương nói: "Cố gắng lên."
"Ừ."
Chỉ thấy Ông Trương móc đại bảo bối từ trong lòng ngực ra.
"Bộ châm pháp này được đặt tên là vũ trụ vận chuyển pháp, là kinh nghiệm tôi căn cứ nhiều năm, cuối cùng tu luyện thành công đại thành châm pháp, châm pháp này cũng chỉ thí nghiệm qua ở trên một số ít người. Hiệu quả rõ rệt. Ông chính là người thứ tư."
Người thứ tư này là nói về con người.
Không tính tà vật.
Hằng Kiến Thu nghe đối phương nói vậy thì có chút sửng sốt. Nếu như là bình thường thì ông ta chắc chắn sẽ cho rằng đối phương có vấn đề. Nhưng bây giờ, ông ta cũng không có cảm giác như vậy.
"Được, tới đi."
Sau đó chỉ thấy Ông Trương cầm kim đến.
"Chờ một chút, là chân phải của tôi có vấn đề, đi châm đầu tôi làm gì?" Hằng Kiến Thu thấy ông Trương muốn dùng ngân châm châm vào đầu mình, vội vàng ngăn lại, mặc dù không hiểu công hiệu của ngân châm, nhưng không phải nơi nào có vấn đề thì châm nơi đó hay sao?
Ông Trương mỉm cười nói: "Tin tôi đi."
Ba chữ rõ ràng nhưng bao hàm rất nhiều ý nghĩa, lại truyền đến cảm giác “tin tưởng tôi tuyệt không sai”.
Hằng Kiến Thu suy tính trong chốc lát, yên lặng gật đầu, coi như tin tưởng đối phương.
Lâm Phàm vây lại, cẩn thận nhìn, suy nghĩ nói: "Hình như ông ấy có khá nhiều vấn đề đấy."
"Ừ, quả thực rất nhiều, chỗ nào cũng thấy có vấn đề." Ông Trương cau mày, chưa bao giờ gặp được loại chuyện này, sau đó dò hỏi: "Cậu cho là nên châm ở đâu mới tốt đây?"
"Chỗ này đi." Lâm Phàm chỉ vảo một chỗ không vừa mắt.
“Quả thực có chút không vừa mắt.”
Ông Trương đồng ý với góc nhìn của Lâm Phàm. Hai người bọn họ tương hỗ lẫn nhau, tin tưởng nhau, tuyệt không chút hoài nghi.
Hằng Kiến Thu nghe hai người họ nói chuyện, luôn cảm giác là lạ ở chỗ nào, nhưng rất nhanh ông ta liền gạt nghi ngờ sang một bên. Chủ yếu vẫn là vì thực lực của Lâm Phàm mạnh mẽ. Tóm lại, cường giả vẫn khiến cho người ta thấy tin phục, thấy đáng tin.
Một kim châm xuống.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất