Chương 293: Đừng khóc, mời ông ăn đậu hũ thối (3)
Lâm Phàm tiếp tục sờ đầu Tiểu Bảo, nói: “Tôi sẽ bảo vệ cho Tiểu Bảo. Tôi thấy Tiểu Bảo rất muốn được đi cắm trại. Thân là bạn, phải giúp bạn mình hoành thành ước nguyện.”
Đại sư Vĩnh Tín muốn nói gì đó, nhưng nhớ đến thực lực của Lâm Phàm, ông ta liền im miệng. Nói cũng có lý, anh mạnh như vậy thì việc gì phải để ý đến mấy chuyện kia.
Tà vật Chương Lang Ma còn bị anh đánh cho nằm bẹp dí dưới đất thì còn được bao tà vật có thể đối chọi lại anh nữa?
"Có thật không?" Tiểu Bảo nhìn Lâm Phàm, trong mắt to tròn tràn đầy thần sắc mong đợi.
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Dĩ nhiên, cậu là bạn của tôi mà."
"Oa, tôi biết anh giỏi nhất mà!" Tiểu Bảo ôm Lâm Phàm, hai chân nhảy cẫng lên khỏi mặt đất, hai cánh tay giang ra, chạy một vòng quanh Lâm Phàm, sau đó dừng trước mặt anh, đưa ngón út ra: “Móc tay, không được lừa tôi.”
Lâm Phàm đưa ngón út ra: “Móc tay.”
Nụ cười trên mặt Tiểu Bảo vô cùng rạng rỡ.
Đại sư Vĩnh Tín mỉm cười.
Trẻ con cuối cùng vẫn là trẻ con.
Nhìn biểu cảm ngây thơ nọ thuần khiết biết bao. Đây mới là dáng vẻ mà một đứa trẻ con nên có!
Có điều rất nhanh sau đó!
Ông ta liền thấy Tiểu Bảo liếc nhìn mình, vẫn kiểu miệt thị như vậy.
Thằng nhóc chết bầm không ai dạy này!
Bệnh viện, phòng bệnh VIP.
Độc Nhãn Nam tựa vào bên cửa sổ, yên lặng hút thuốc. Sau đó nhìn về phía Hằng Kiến Thu nằm ở trên giường bệnh, vẫn chưa tỉnh lại.
Ông ta đã biết tất cả mọi chuyện.
Ừ, không sai, lại là dính dáng đến hai bệnh nhân tâm thần kia.
“Quả nhiên người có liên quan đến bọn họ chẳng ai có kết quả tốt!”
Haiz!
Một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Ông ta lắc đầu một cái.
Nhìn Hằng Kiến Thu nằm ở trên giường bệnh, ông ta liền nhớ đến mình khi đó cũng giống như Hằng Kiến Thu bây giờ, cũng tin vào hai bệnh nhân tâm thần đó, cuối cùng phải trả giá thê thảm.
Ư ư…
Hằng Kiến Thu nuôi chòm râu dê, kêu lên một tiếng không cam lòng, tỉnh lại.
Ông ta chậm rãi mở mắt ra nhìn, cái đập vào mắt đầu tiên là trần nhà, trong đầu mơ mơ hồ hồ không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là lúc châm kim xuống dường như cả người có dòng điện chạy qua, sau đó trước mắt tối sầm, rồi không còn biết cái gì nữa.
"Cảm giác như thế nào?"
Độc Nhãn Nam tự mình cho là mình nên có trách nhiệm. Ông ta không sắp xếp người xem chừng Hằng Kiến Thu. Nếu như có người xem chừng thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Hằng Kiến Thu không trả lời, có chút mơ màng.
Rất nhanh.
Ông ta dần dần nhớ lại được chuyện xảy ra lúc trước.
“Chân phải của tôi…”
Chân phải của ông ta vốn đang bị bó thạch cao nhưng bây giờ cũng không thấy thạch cao đâu nữa. Cử động mấy cái thì liền thấy không có bất kỳ vấn đề gì nữa. Cái này khiến ông ta thấy rất hưng phấn.
“Ha ha ha. Có người lợi hại như vậy mà sao ông không giới thiệu sớm cho tôi biết? Hại tôi nằm viện! Nếu như không phải là người ta chủ động tìm đến thì e là sẽ bị ông gài bẫy mất!”
Hằng Kiến Thu cười, tâm tình khá hơn. Về nguyên nhân vì sao lại hôn mê thì ông ta không muốn hỏi đến nữa. Chỉ cảm thấy ông Trương kia đúng là lợi hại, năng lực châm cứu rất mạnh.
“Ông xem chân trái của ông kìa.” Độc Nhãn Nam không đành lòng, nói.
Hằng Kiến Thu không hiểu ý ông ta là gì, chân trái của mình thì làm sao?
Sau đó thử động chân trái một chút…
Chửi thề!
Không có chút tri giác nào!
“Tại sao có thể như vậy? Chân trái của tôi đang yên đang lành, sao lại không nhúc nhích được nữa rồi? Tôi bị làm sao thế? Sao lại biến thành như vậy?”
Hằng Kiến Thu có chút kinh hoảng, lúc chân phải gãy xương, có thể cảm giác được chỗ đau, nhưng bây giờ chân trái một chút tri giác cũng không có.
Không có cảm giác so với chuyện bị đau, thì đương nhiên là chọn đau! Chỉ có đau mới có thể biết sẽ có một ngày khỏe lại. Không có tri giác thì coi như bị phế bỏ hoàn toàn.
Độc Nhãn Nam thấy lạ thành quen, dụi dụi tàn thuốc, nói: “Không sao chỉ là tê liệt tạm thời mà thôi. Có điều nói thật, tài châm cứu quả thực không tệ. Chữa khỏi chân phải cho ông, lại thêm cả làm tê liệt chân trái.”
Chớ thấy ông ta nói nhẹ như không, thật ra thì trong lòng ông ta cũng có chút suy nghĩ rằng hãy còn hữu dụng đấy!
Nhớ lại những lời mà ông Trương từng nói với ông ta rằng ông Trương nhất định có thể giúp con mắt kia của Độc Nhãn Nam mọc lại. Nhưng với tình huống bây giờ, mọc lại con mắt thì mù nốt mắt bên kia thế thì lại như không làm còn hơn?
Lắc đầu.
Quên luôn suy nghĩ vừa rồi đi luôn. Còn cảnh cáo mình: “Mày đó, đã mấy lần bị ăn trái đắng rồi mà sao còn cái suy nghĩ như vậy? Không thể có! Cũng không nên có suy nghĩ này! Tốt nhất chính là quên luôn cái suy nghĩ này!”
Hằng Kiến Thu nói: “Rốt cuộc bọn họ là ai?”
“Thật sự là cường giả mà tôi mời về.” Độc Nhãn Nam nói.
Hằng Kiến Thu nhìn chân trái của mình, tâm trạng phức tạp. Không biết là không vui hay tức giận nữa. Dù sao thì bây giờ ông ta thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Đối phương chữa khỏi cái chân gãy cho ông ta nhưng cái chân trái lại bị họ làm liệt.
“Chờ sau khi chân ông lành lại thì nhanh đi đi. Tôi nói thật. Bọn họ không giống với chúng ta. Nếu như ông lại còn tin họ, kết quả tôi đã tính giúp cho ông rồi. Có lẽ chân trái chân phải của ông không sao, nhưng chân giữa thì tôi không chắc.”
Độc Nhãn Nam nói rất nghiêm túc.
Ông ta dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất, nói ra mấy lời giả tạo nhất.
Hằng Kiến Thu nhìn Độc Nhãn Nam, không dám tin. Ngón tay đưa lên, thanh âm kinh hãi, nói: “Chẳng lẽ ông…”
“Đừng nghĩ bậy, không phải tôi.” Độc Nhãn Nam nói.