Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 297: Ngày hôm nay hơi dài (3)

Chương 297: Ngày hôm nay hơi dài (3)
Bọn họ vây ở bên chậu nước, nhìn hình ảnh phản chiếu từ trong chậu nước ra ngoài.
“Tốc độ này so với máy bay còn nhanh hơn nữa.” Đại sư Vĩnh Tín thở dài, nói.
Lâm Minh Đạo âm thầm đắc ý, cố ý tăng nhanh tốc độ, chính là muốn cho bọn họ xem thấy rằng ông ta còn có thể tăng tốc hơn nữa. Những cái này có là gì đâu.
Lưu Hải Thiềm làm bộ tán dương: "Nếu như có thể nhanh hơn chút nữa thì tốt."
Quả nhiên.
Tốc độ của con hạc đã nhanh hơn.
Lâm Minh Đạo muốn chứng minh cho Lưu Hải Thiềm xem một chút cái gì gọi là bản lĩnh. Ông ta cho rằng Lâm Minh Đạo không thể tăng nhanh tốc độ hơn nữa sao? Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Có điều, đối với ông ta mà nói, tiêu hao quá lớn. Cũng còn may cường giả Y gia trợ lực cho ông ta.
Cầu lớn Khoa Giang.
Lâm Phàm cùng Ông Trương nằm ở trên lan can, gió thổi. Tà vật Công Kê giữ bổn phận, đàng hoàng. Các người đi thì ta đi, các người dừng thì ta dừng. Không ý tứ gì khác.
Chính là muốn thể hiện mình rất biết điều, để cho họ lơ là cảnh giác với nó. Thân nó nằm vùng, lúc nào cũng cần được an toàn.
Trên mặt sông từng chiếc từng chiếc tàu chở hàng lái qua, tiếng còi tu tu vang lên.
Lâm Phàm giang hai cánh tay, gió trên mặt sông lất phất thổi vào mặt. Anh cảm nhận được hạt năng lượng chuyển động trong không khí. Trong cái thời khắc tự do tự tại này, hạt năng lượng từ từ tràn vào trong cơ thể của anh. Khí công tu hành pháp vẫn luôn rất thần kỳ.
Anh không có cố ý tu hành, lần nào cũng là tự mình vận động, cảm thụ tự nhiên, cảm thụ gió thổi, thậm chí cảm nhận được cả con cá đang bơi dưới lòng sông.
“Muốn ăn cá không?” Lâm Phàm hỏi.
"Muốn."
Ngay sau đó, Lâm Phàm nhảy lên một cái, hai tay chắp lại, dùng tư thế đẹp mắt nhảy vào trong lòng sông, sau đó có tiếng nói truyền tới: “Xuống dưới chờ tôi. Tôi đi bắt cá!”
Ông Trương dắt tà vật Công Kê mặt mày đang hoang mang chạy như bay xuống dưới cầu.
Đối với tà vật Công Kê mà nói, nó không nghĩ ra được tình hướng này là gì.
Đang yên đang lành nói nhảy là nhảy, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có. Có đáng sợ quá rồi không?
Thật may xe cộ đi ngang qua cũng không chú ý đến tình hình ở đây. Nếu không chắc chắn sẽ kêu lên là: “Nhảy cầu rồi!”
Nếu có truyền thông đưa tin ở đây, thì chẳng cần hỏi tình huống cụ thể, tựa đề sẽ có ngay: “Bố con trò chuyện, người con trai nhảy sông tự tử.”
Rất nhanh, Lâm Phàm nắm hai con cá trong tay, leo lên bờ, ướt nhẹp.
“Bắt được hai con cá.”
Ông Trương vỗ tay nói: “Giỏi thật đó.”
“Nhưng quần áo của cậu cũng ướt rồi.”
Tà vật Công Kê không hiểu nổi cách làm của bọn họ. Đã ăn mỗi người hai quả trứng gà rồi, thế mà còn chưa đủ nữa hả?
Đi ngang qua bờ sông, cứ thế mà nhảy xuống. Thật sự có chút đáng sợ. Người bình thường chắc chắn không làm được. Từ sau khi chọn hai người này, tà vật Công Kê có cảm giác đường nó đi càng lúc càng sai.
Dĩ nhiên, nó tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện này.
Lâm Phàm cúi đầu nhìn quần áo ướt nhẹp của mình, mỉm cười, ngọn lửa bùng lên, quần áo được hong khô, ngay cả hai con cá trong tay cũng chín.
“Nhìn này, được rồi.”
Ông Trương há miệng, vỗ tay nói: “Thật là lợi hại, thật lợi hại!”
Tà vật Công Kê kinh ngạc ngẩn người.
Đây không phải là chuyện mà con người có thể làm ra được!
“Anh ta chắc chắn không phải là người.”
Tà vật Công Kê không phải loại chưa từng thấy chuyện đời. Con người có thể làm toàn thân bốc lửa?
Gặp quỷ à?
Nhưng bây giờ nó lại được thấy tận mắt, thế thì chỉ có thể là đối phương có vấn đề.
Tà vật Công Kê ghi nhớ chuyện này trong lòng. Thân là nằm vùng, nó phải ghi nhớ những chuyện ngoài ý muốn này trong đầu. Có lẽ trong tương lai có lúc nào đó sẽ dùng được.
Sau đó, Lâm Phàm cùng ông Trương một người một con cá, thong thả ăn. Ăn còn dư lại khúc xương đầu thì đưa đến trước mặt tà vật Công Kê.
“Gà Mái, đây để lại cho mày.”
Anh đưa cái đầu xương cá tới, nở nụ cười ấm áp hệt như đang đối xử với bạn rất thân vậy.
Tà vật Công Kê nhìn cái đầu xương cá dưới mặt đấy, ngay cả chút thịt cũng không còn, trong lúc nhất thời có cảm giác muốn dùng cái mỏ gà, mổ mù mắt chó của đối phương.
Cẩu tặc, tàn nhẫn.
Làm nhục nó như thế này!
Nó nhẫn nhịn, cúi đầu mổ xương cá. Tuy hơi cứng, nhưng mùi vị cũng tạm được.
Dần dà, Lâm Phàm cùng ông Trương nằm ở trên cỏ, nhìn bầu trời xanh biếc.
"Thật hy vọng mỗi ngày đều vui vẻ như thế này." Ông Trương nói.
Lâm Phàm nói: "Sẽ có mà. Chúng ta sẽ luôn vĩnh viễn được vui vẻ thế này."
Bọn họ quen biết ở bệnh viện tâm thần, từ từ kết bạn, xây dựng được tình bạn bền chặt. Giúp đỡ lẫn nhau càng lúc càng tiến bộ. Ai nấy đều hiểu rõ tâm tình của đối phương. Chỉ một biểu cảm, một ánh mắt là biết muốn làm gì.
Đây chính là ăn ý.
Là cảm giác rất nhiều người cả đời cũng chưa từng có.
Lúc này, Lâm Minh Đạo điều khiển hạc giấy, nói: “Đã thấy đám tà vật di chuyển rồi.”
Mọi người đang chờ đợi đến nhàm chán, đang cùng nhau chơi đấu địa chủ, nghe thấy nói vậy liền vội vàng vây đến chỗ chậu nước, nhìn hình ảnh phản chiếu bên trong.
“Số lượng rất đông.”
Lưu Hải Thiềm nói. Vẻ mặt ông ta đanh lại. Nếu như với cái số lượng như này mà tấn công vào thành phố Duyên Hải thì quả thực rất phiền toái. Nhưng với năng lực của bọn họ, ngăn cản lại cũng không có vấn đề gì, chỉ sợ trong đám tà vật đó có con lợi hại hệt như tà vật Chương Lang Ma vậy.
“Trước đừng nhìn số lượng. Xem thử có tà vật mạnh hay không?” Lâm Minh Đạo thúc giục.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất