Chương 307: Tà vật Công Kê ảo tưởng cuộc sống tương lai vĩ đại
Khom lưng, chân bước từng bước nhỏ, thận trọng theo phía sau. Cái vóc người của anh ta bây giờ đây đến chuyện cho tà vật nhét kẽ răng cũng không có tư cách. Chỉ cần không chủ động tìm chỗ chết thì quả thực không có tà vật nào phát hiện ra được bóng dáng của anh ta.
Bộ phận đặc biệt, phòng theo dõi.
Một đám nhân viên đang bận rộn, bọn họ chú tâm vào quan sát số liệu theo dõi.
“Tà vật thay đổi phương hướng, chuyển về hướng Đông.”
“Này là muốn làm gì? Tà vật cũng có chiến thuật hay sao? Hay là ở phía Đông có gì đang đợi chúng?”
Sắc mặt của Kim Hòa Lị đanh lại.
Thực lực của cô ta rất yếu, chỉ có thể làm ít việc liên quan đến kĩ thuật. Tà vật di chuyển đến thành phố Duyên Hải, cô ta chỉ có thể ở phòng theo dõi, quan sát chiều hướng di chuyển của chúng.
Cô ta lập tức nói cho Độc Nhãn Nam tình huống này.
Đồng thời cô ta đã đưa mảnh vụn và đám người ông Trần liên quan đến mảnh vụn chuyển đến trụ sở bí mật dưới lòng đất ở Bộ phận đặc biệt. Ở đó phòng ngự cực mạnh, dù có là đám người Độc Nhãn Nam cũng không thể phá vỡ được.
Thế giới này cái gì mới là quan trọng nhất?
Chắc chắn là nhân tài.
Bên ngoài.
Đám Độc Nhãn Nam chờ đợi tà vật đến, ngay sau đó, bên tai truyền tới thanh âm của Kim Hòa Lị báo rằng tà vật thay đổi phương hướng, chưa tấn công vào thành phố Duyên Hải.
Lâm Minh Đạo cười nói: "Có lẽ tà vật biết chúng ta đang đợi bọn chúng, cho nên thông minh đổi chỗ khác."
"Ông đừng có nằm mơ." Lưu Hải Thiềm nhìn đối phương, tuổi tác đã lớn như vậy, còn thích nằm mơ giữa ban ngày, thật là chuyện kinh khủng.
Hằng Kiến Thu trầm tư chốc lát nói: "Các người nói, mục đích cuối cùng của tà vật nếu như không phải là thành phố Duyên Hải, vậy sẽ là nơi nào?"
Tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư.
Không phải Hằng Kiến Thu nói có lý, mà phát hiện ra người thích nằm mơ không phải chỉ có bọn họ mà còn có thêm Hằng Kiến Thu nữa.
Độc Nhãn Nam không nói gì.
Tà vật tuyệt đối không thể nào buông tha thành phố Duyên Hải. Còn việc tại soa lại thay đổi phương hướng thì có lẽ là nhận được chỉ thị nào đó.
Ông Trần đã có nói, ý nghĩa của mảnh vụn kia, sau lưng của tà vật chắc chắn có thế lực kinh khủng đang chống đỡ.
“Tất cả giữ tinh thần, đừng có ảo tưởng cái gì hết. Tà vật tất nhiên sẽ đến.”
Độc Nhãn Nam hô lên với các thành viên.
Ánh mắt ông ta nhìn về bốn phía, tìm bóng dáng Lâm Phàm. Quái lạ, người ở đâu rồi? Tà vật sắp đến gần, ông ta liền đi tìm Lâm Phàm. Đáng tiếc tìm ở đâu cũng không thấy bóng dáng, không biết đã chạy đi đâu.
Đại ca, bây giờ là thời khắc rất trọng yếu, tuyệt chớ làm loạn.
"Rõ!"
Tất cả thành viên đang đứng trên sân thượng mấy tòa nhà, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phương xa. Bọn họ đều đang đợi tà vật đến, một trận chiến đấu kịch liệt là không cách nào tránh khỏi.
Dĩ nhiên.
Trong số những thành viên này, có mấy người năm nay mới vừa tốt nghiệp từ Tứ viện, mới vừa được phân đến thành phố Duyên Hải, thì liền phải đối mặt với chuyện này, nói không khẩn trương cũng là gạt người.
Bố mẹ của bọn họ biết được tình huống thành phố Duyên Hải bên này, cũng chủ động liên lạc với bọn họ, hy vọng bọn họ có thể trở lại. Nhưng thân là cường giả tốt nghiệp Tứ viện, nào có chuyện nói đi là đi? Không chỉ mất hết mặt mũi mà còn bị người khác chê là hèn nhát.
Không có ý tứ gì khác.
Kiên cường là được.
“Tiểu Lư, cậu có chút khẩn trương à?”
“Có không? Tôi không có mà?”
Tiểu Lư mới tốt nghiệp từ Tứ viện. Lúc được phân đến thành phố Duyên Hải, anh ta muốn thể hiện thân thủ thật tốt, không ngừng trui luyện, tăng thêm thực lực của mình trong lúc chiến đấu, trở thành cường giả trong mắt người khác.
Chẳng qua là sao có thể ngờ, anh ta vậy mà lại gặp cảnh tà vật di chuyển đến thành phố Duyên Hải. Với Tiểu Lư mà nói, đây là trận chiến rất lớn.
Sự kiện tà vật Chương Lang Ma không làm cho anh ta khiếp sợ.
Những kẻ tham sống sợ chết thì thỉnh thoảng mới sống tiếp được.
Nhưng chuyện bây giờ rất phức tạp, chỗ nào cũng là nguy hiểm trùng trùng.
Bố mẹ gọi điện thoại cho anh ta, khóc đòi anh ta rời thành phố Duyên Hải. Lúc ấy anh ta có chút dao động, muốn rời đi, nhưng sau đó đã nghĩ kĩ. Không thể kinh sợ!
Nếu đã trở thành thành viên của Bộ phận đặc biệt ở thành phố Duyên Hải thì phải đối kháng với tà vật thật là dũng cảm.
Phóng viên truyền thông đưa tin ôm máy quay phim, quay lại hết cảnh xung quanh.
Người xem truyền hình trực tiếp nhìn những thành viên của Bộ phận đặc biệt đang chuẩn bị đón tà vật, cũng nắm chặt quả đấm, cổ động cho bọn họ cố gắng lên.
"Cố gắng lên!"
Ngoại ô.
"Lâm Phàm, anh thật sự là lợi hại."
Tiểu Bảo cùng ông Trương ngồi ở trên lưng Lâm Phàm, mà Lâm Phàm đang hít đất, sức nặng đè ở trên người anh đối với hắn mà nói một chút cảm giác cũng không có. Với anh, sức nặng nó tựa như hai sợi lông vũ mà thôi.
Lâm Phàm nói: “Nếu như cậu thường xuyên tu luyện, cậu cũng có thể lợi hại giống như tôi!”
“Tiểu Bảo, Lâm Phàm nói không sai, phải thường xuyên luyện tập mới được. Dĩ nhiên, còn cần có tôi phối hợp châm cứu, như vậy thì hiệu quả tu luyện mới tốt hơn.”
Tiểu Bảo cái hiểu cái không.
Cậu ta không hiểu tu luyện là gì nhưng cậu ta nhớ mãi hôm đó chơi game, Lâm Phàm đấm một cú làm hư cả máy chơi game. Cảnh tượng thật sự dọa người. Thân là đại phú hào tương lai, cậu ta cũng không dám càn rỡ.
Sau đó.
Bọn họ ngồi trên tấm bạt, ăn thức ăn Tiểu Bảo mang tới.
Ông Trương ăn rất vui vẻ.
"Ăn ngon."
"Cái này ăn cũng ngon."
"Cái đó ăn cũng thật ngon."