Chương 310: Tôi xem trên TV, cách này gọi là vẫy Kim Điêu (2)
Nó bị đám đồng bào này chọc tức thở hổn hển. Một đám ngu xuẩn! Nó đã lừa loài người đến đây mà chúng nó còn nói Công Kê nó là kẻ phản bội! Có biết vì mấy lời nói này mà anh hùng tà vật nó đây tổn thương thế nào hay không?
Tà vật Công Kê: “Các ngươi nhanh lên, đánh chết tên loài người kia đi. Bây giờ ta phải quay về. Khi nãy chạy sang đây là để kéo dài thời gian. Đồng thời ta ở bên cạnh con người kia sẽ nhân cơ hội trợ giúp các ngươi. Vào thời khắc quan trọng nhất sẽ cho tên loài người đó một đòn chí mạng.”
Trò chuyện kết thúc.
Tà vật Công Kê lạch bà lạch bạch chạy đến bên người Lâm Phàm.
Nhiệm vụ kéo dài thời gian của nó đã hoàn thành.
Đồng thời mới vừa cùng đại quân tà vật trò chuyện, đã nói tình hình cho bọn họ.
Tà vật Công Kê rất nghi ngờ, người chỉ huy tà vật đại quân rốt cuộc là ai? Chẳng qua là số lượng quá đông. Nó khó tìm ra. Hơn nữa cảm nhận tầng năng lượng cũng không cảm nhận được cái khí tức vương giả đó.
Hiển nhiên đối phương đang ẩn núp.
Lâm Phàm ôm Gà Mái vào trong ngực nói: "Không nên chạy loạn có biết hay không? Mày như vậy khiến tao rất lo lắng đó."
Nhận được sự quan tâm, nó cũng chẳng có chút cảm động nào.
Quả nhiên, tà vật anh hùng vĩ đại chính là mạnh mẽ như vậy.
Căn cứ khoảng thời gian nằm vùng, đã hoàn toàn hàng phục nhân loại ngu xuẩn này.
Đã từng có tà vật nói, chúng nó sẽ dựa vào dáng vẻ đáng yêu của chúng nó để dụ dỗ loài người. Sau cùng kết quả đều rất bi thảm. Dụ dỗ thì có thể dụ dỗ được một thời, không thể dụ dỗ được cả đời.
Chỉ có dựa vào bản lĩnh giống như nó mới có thể được loài người tín nhiệm.
Cho nên con người này dù rõ ràng biết là nguy hiểm nhưng vẫn không muốn từ bỏ nó, thậm chí vẫn chờ nó ở đây, bỏ qua cơ hội chạy trốn, đây chính là thành công của nó.
Cảm tình của Lâm Phàm đối với nó, nó nhận. Nhưng xin lỗi...
Nó là nằm vùng.
Sau đó, Lâm Phàm ôm Gà Mái, dẫn theo ông Trương, ba người bọn họ tiếp tục ngồi ở trên tấm bạt.
“Các người đừng gấp. Bọn họ chỉ là đi ngang qua mà thôi. Chúng ta có thể ngắm chúng như ngắm phong cảnh thôi. Cảnh này trước kia chưa từng thấy qua.”
Nó vui vẻ cười.
Không biết tại sao Tiểu Bảo và những người vệ sĩ kia lại trông rất sợ hãi như vậy.
Thật ra thì không có gì phải sợ, chỉ là mấy con động vật lớn hơn bình thường chút thôi.
Nhìn xem…
Ông Trương hưng phấn chỉ tà vật Kim Điêu kia, ánh mắt lóe lên: “Tôi biết nó là loài gì. Từng thấy nó trên tin tức rồi! Đó là chim điêu, loại chim điêu bay rất cao trên trời, rất lợi hại. Có điều con này so với con trên TV có phần lớn hơn.”
“Đáng yêu thật. Muốn cưỡi nó ghê.”
Lâm Phàm nhìn con Kim Điêu kia: “Đúng vậy, lớn thật đó! Chỉ là không biết nó có đồng ý mang chúng ta bay lên trời hay không??
Tiểu Bảo rúc lại bên người Lâm Phàm, trong lòng thực sợ, nhưng dần dần yên tâm hơn rất nhiều.
Còn những người vệ sĩ kia, ánh mắt ai nấy tròn xoe hệt như đang gặp quỷ. Áp lực của bọn họ thật là lớn, tay cầm súng cũng run rẩy. Cái mà bọn họ đối mặt không phải là người mà là tà vật! Cho dù có súng ống cũng không phải là đối thủ của đám tà vật kia!
Nhất là sau khi nghe hai bệnh nhân tâm thần nói chuyện, bọn họ hiểu sâu sắc một đạo lý: Ở chung một chỗ với bệnh nhân tâm thần, an toàn nhất thời không nói rõ được vấn đề gì. Một ngày nào đó, các ngươi sẽ bị bệnh nhân tâm thần bẫy chết!
Mà ngày này chính là bây giờ.
Tà vật Công Kê cúi thấp đầu gà. Đám người ngu xuẩn! Còn muốn cưỡi tà vật Kim Điêu bay lên trời? Có lẽ tà vật Kim Điêu sẽ thỏa mãn cho yêu cầu của đám Lâm Phàm, chính là ăn thịt họ! Họ trở thành một phần trong cơ thể tà vật Kim Điêu thì nó sẽ mang theo họ mà bay lên trời. Tiếp đó sẽ thải họ ra ngoài theo đường bài tiết!
Đại quân tà vật dừng bước lại.
Bụi bặm dần dần tiêu tán.
Lộ ra mặt mũi thực.
Ông Trương khiếp sợ kéo cánh tay Lâm Phàm nói: "Cậu nhìn kìa, cậu mau nhìn kìa, thật là nhiều động vật trước kia chỉ có thể ở trên TV xuất hiện, tuyệt quá đi!"
"Đúng vậy." Lâm Phàm tò mò nhìn những động vật này, sau đó lấy một miếng bánh mì, nhét vào trong miệng: "Đáng yêu, đều rất đang yêu. Có cơ hội chúng ta có thể đi sở thú xem một chút."
"Lâm Phàm, cậu xem tôi này, trước kia tôi thấy trên TV cách gọi Kim Điêu đấy." Ông Trương đứng dậy, sau đó nhét hai ngón tay vào trong miệng, huýt sáo, sau đó đưa cánh tay ra: "Nào, bay lại đây!"
Một lát sau.
Ông Trương thất vọng cúi đầu.
Thất bại.
Tà vật Kim Điêu không có bay tới.
Bọn vệ sĩ chung quanh nhìn ông Trương khó hiểu.
Trong lòng bọn họ có cùng một suy nghĩ: Bây giờ bệnh nhân tâm thần đều kinh khủng như vậy hay sao?
Lúc này, đại quân tà vật nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Nói ngôn ngữ loài người nghe không hiểu.
"Grào!"
Một đạo tiếng rống giận truyền ra ngoài.
Sau đó chỉ thấy một con tà vật Cự Hùng đẩy tà vật trước mặt ra, di chuyển thân thể cao lớn đi tới bên hướng Lâm Phàm bọn họ.
"Hình như chúng ta gặp nó ở đâu rồi thì phải?" Lâm Phàm nói.
Bọn họ từng gặp một con gấu to ở tiệm ăn sáng.
Ông Trương nói: "Tôi nhớ mùi vị tay gấu ăn ngon lắm!"
Đó là tà vật Cự Hùng.
Mà đây là tà vật Cương Hùng. Hai người là bà con.
Phương xa, Tôn Hiểu phát livestream, thấp giọng giải thích tình cảnh trước mắt.
“Các bạn đang xem livestream, tôi phải nói cho các bạn nghe một tin tức xấu, đại quân tà vật lần này hình như rất kinh khủng đó.”