Chương 317: Tiểu Bảo: “Tôi sợ!”
"Các người thấy tôi nhìn thấy gì chưa? Tà vật cả người ánh kim kia là con mà từ trước đến giờ tôi vẫn chưa từng thấy qua. Nhiều nhất cũng chỉ thấy trên sách mà thôi."
Tiếng kinh hô của anh ta khiến cho cư dân thành phố đang xem livestream cũng nín thở.
Sau đó bình luận bùng nổ.
Tất cả đều hỏi đấy rốt cuộc là tà vật gì? Quá chói mắt, hệt như Mặt trời vậy.
Giọng Tôn Hiểu phát run, nói:
“Các bạn cư dân mạng, đây là tà vật Sư Hổ thú, là thú lai, tồn tại với số lượng cực kỳ ít ỏi. Con này là lai giống đời sau của sư tử và hổ, xác xuất sinh tồn cực kì thấp. Mà trong tà vật, thì tỷ lệ sống sót của nó cũng chỉ một phần trăm mà thôi.”
"Nhưng mỗi một con tà vật Sư Hổ thú đều rất kinh khủng."
"Bọn chúng không có bất kỳ khuyết điểm gì, có thể nói là phẩm loại tà vật hoàn mỹ nhất."
"Nguy hiểm."
Lúc này.
Tiểu Bảo nhìn tà vật Sư Hổ thú từ phương xa chạy nhanh đến, sợ chỉ về hướng phía xa.
"Chỗ đó... Chỗ đó."
Tà vật Sư Hổ thú quá bá đạo. Tiểu Bảo hoảng sợ nói chuyện cũng không lanh lẹ. Đừng thấy cậu ta thân là con nhà đại phú hào, dường như không sợ trời không sợ đất, thật ra lúc cậu ta sợ thì nói chuyện cũng không lanh lẹ.
Nếu như không phải đang mặc bỉm thì có khi đã són ra quần rồi.
Bọn vệ sĩ đứng ở đó cũng không dám động. Đội trưởng đội vệ sĩ muốn bảo vệ cậu chủ, có điều tà vật Sư Hổ thú uy thế quá mạnh, đè hai chân bọn họ không thể động đậy.
“Cậu… Cậu chủ.”
Anh ta chỉ có thể miễn cưỡng kêu lên, nhắc nhở cậu chủ chạy đi.
Thân thể to lớn của tà vật Sư Hổ thú nhào tới, bầu trời giống như bị bóng đen bao trùm.
Lâm Phàm quay đầu nhìn tà vật Sư Hổ thú, trên mặt mỉm cười, sau đó giang hai cánh tay, ôm tà vật Sư Hổ thú vào trong ngực. Dĩ nhiên, với dáng người của anh, thì là Sư Hổ thú ôm anh.
Sư Hổ thú cùng Lâm Phàm lăn lộn trên mặt đất.
Móng vuốt sắc bén cào xé thân thể của Lâm Phàm, keng keng keng, đầy là tiếng kim loại va chạm.
Không có tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ có tiếng cười vui của Lâm Phàm.
"Ha ha ha, nhột thật đấy! Chọc lét tao nhột quá! Lông của mày mềm thật! Đừng có liếm tao! Nhột quá đi!"
Lâm Phàm mang trên mặt nụ cười, rúc cổ.
Đầu lưỡi của tà vật Sư Hổ thú liếm mặt của Lâm Phàm, đầu lưỡi đỏ thắm phát ra nhiệt khí có chông, dù có là cường giả Bộ phận đặc biệt bị liếm như vậy coi như không chết, cũng bị lột một lớp da.
Tình huống có chút không giống.
Vốn nên là cảnh tanh máu, thế mà bây giờ biến thành rất sung sướng, lại giống như dẫn chó cưng đến công viên chơi đùa. Chó cưng vui vẻ cọ lên người chủ, hy vọng được chủ khen thưởng.
"Được rồi, được rồi, đừng đùa. Nhột quá! Mặc dù không biết mày chạy từ đâu tới nhưng tao thấy mày rất được."
Lâm Phàm ngồi thẳng người, đặt móng của tà vật Sư Hổ thú trên bờ vai, mỉm cười nhìn các bạn thân: "Mọi người thấy không? Chơi với nó rất vui. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy qua loài vật nào như vậy. Ông Trương, nói nói nó là loài gì?"
Ông Trương tò mò nhìn tà vật Sư Hổ thú, hai hàng lông mày nhíu chặt thành một hàng: “Nếu như tôi đoán không lầm, vẻ ngoài có chút giống con mèo.”
Tà vật Sư Hổ thú đang tức giận muốn giết chết Lâm Phàm. Lúc nghe được ông Trương nói lời này, nó chợ dừng lại, ánh mắt trợn trừng nhìn ông Trương chằm chằm.
Mèo?
Cả nhà ông mới là mèo.
Bổn tà vật là Sư Hổ thú, không phải cái loại tà vật yếu đuối dựa vào vẻ đáng yêu mà khuất phục dưới loài người.
Nó cảm nhận được ác ý của loài người một cách sâu sắc.
Tà vật Sư Hổ thú há miệng to như cái chậu cắn đầu của Lâm Phàm.
Răng nhọn cắn xé.
Nước miếng nhiễu xuống theo gò má của Lâm Phàm.
"A! Ghê quá, đừng như vậy."
Lâm Phàm lau mặt, muốn đẩy tà vật Sư Hổ thú ra. Mà tà vật Sư Hổ thú rất bén nhạy, trong nháy mắt nhảy lên một cái, đáp xuống đằng xa, móng vuốt dày chuyển động, đi vòng vòng xung quanh, cảnh giác quan sát tình hình của Lâm Phàm.
Tiểu Bảo cùng bọn vệ sĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Sớm đã bị dọa sợ đến ngu người.
"Lâm Phàm, anh thật là lợi hại." Tiểu Bảo nói.
Lâm Phàm cười nói: "Thật sao? Không cảm giác được lợi hại chỗ nào. Tiểu Bảo cậu nhìn con mèo kia có phải rất lợi hại hay không?"
Tiểu Bảo theo ngón tay của Lâm Phàm, nhìn về phía tà vật khổng lồ kia. Đó không phải là mèo, mà là Sư Hổ thú, hơn nữa còn là Sư Hổ thú rất kinh khủng.
"Đó là Sư Hổ thú, không phải mèo." Tiểu Bảo nói.
Ông Trương nói: "Ồ. Hóa ra không phải là mèo. Tôi còn nói sao mà nó lại lớn như vậy. Vẫn là Tiểu Bảo nhà chúng ta thông minh."
Nếu như là trước đây, Tiểu Bảo chắc chắn sẽ đắc ý vênh mặt, lộ ra dáng vẻ thứ cậu ta biết rất nhiều, những thứ này chỉ là lông gà vỏ tỏi mà thôi. Nhưng bây giờ Tiểu Bảo rất ngoan, không dám nhúc nhích, giống như là đứa bé bị sợ.
Tà vật Sư Hổ thú biết loài người trước mắt này rất mạnh.
Tà vật Cương Hùng chết không phải là không minh bạch.
Đồng thời, ánh mắt nó nhìn về phía tà vật Công Kê, gầm thét một tiếng.
"Con tà vật phản đồ này! Mày dụ chúng tao đến đây, muốn một lưới bắt hết chúng tao hay sao?"
Tà vật Công Kê chợt ngẩng cái đầu gà lên, cục cục mấy tiếng.
“Tao không phải phản đồ, tao là anh hùng của tà vật.”
Tà vật Sư Hổ thú không buồn đáp lại tà vật Công Kê, mà là tập trung sức mạnh. Bàn chân dày đạp xuống, mặt đất nứt ra, ầm một tiếng, lần nữa xông lại. Lúc đến gần trước mặt Lâm Phàm, bàn chân vừa dầy vừa nặng chợt đụng vào trên ngực của Lâm Phàm.
Cú đánh của tà vật cấp chín tội cùng, dù có là cường giả cấp chín của Phật giao cao viện cũng không dám gánh bừa. Nếu như phải chịu, thì chắc chắn hộc máu!