Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 318: Tiểu Bảo: “Tôi sợ!”

Chương 318: Tiểu Bảo: “Tôi sợ!”
Ùynh!
Tiếng nổ nặng nề tựa như sấm vang dội. Lựa đạo mạnh mẽ lan truyền ra, không gian giống như bị vặn vẹo.
Biểu cảm của tà vật Sư Hổ thú có chút biến hóa.
Không phải nó thấy Lâm Phàm bình yên vô sự mà khiếp sợ.
Mà là...
Soạt!
Tà vật Sư Hổ thú lui về phía sau lần nữa, móng trước ma sát mặt đất, hơi run rẩy. Rất đau! Thật rất đau! Đánh được địch mình cũng không xong! Có điều với tình hình này, rõ ràng đả thương địch thủ không được tác dụng gì mà mình còn mất trắng.
Grào!
Grào!
Bên phía đại quân tà vật truyền tới tiếng hô, đây là cổ động cho tà vật Sư Hổ thú cố gắng lên, Sư Hổ thú kinh khủng vô cùng vô tận chính là vương giả trong lòng bọn chúng.
Nhân loại ngu xuẩn kia chết chắc.
Cà tà vật Công Kê cũng thế! Từ lúc trở thành phản đồ thì sẽ phải chịu phỉ nhổ và khinh thường của tất cả các tà vật.
Tiếng gào của tà vật dù có ở thành phố Duyên Hải cũng có thể nghe được.
Uy thế quá mạnh mẽ.
Hệt như thể một thân một mình trong mưa đêm. Chung quanh sấm sét lóe lên, tiếng nổ không ngừng.
Hỏi có sợ hay không?
"Tà vật bạo động sao?"
Độc Nhãn Nam thần tình ngưng trọng nhìn về phía phương xa. Ông ta có thể cảm nhận được sâu sắc tiếng kêu tức giận của tà vật. Nếu như không phải là tình huống bây giờ quá phức tạp, ông ta cũng muốn tự mình đi xem thử tình hình thế nào.
Chẳng qua ông ta chỉ có một mình.
Đứng từ xa nhìn lại là được. Chẳng may tiến vào phạm vi bị tà vật công kích thì tình hình cũng rất không ổn.
Suy nghĩ những chuyện này.
Không chút nào chú ý tới thuốc đã cháy đến ngón tay.
Nóng!
Độc Nhãn Nam vẫy vẫy ngón tay, nóng giận mắng bản thân một tiếng. Hút thuốc thì hút thuốc đi, sao có thể bị chuyện khác làm phân tâm được. Thật là chuốc khổ mà!
“Chúng mày có tới hay không đây?”
Ông ta rất thất vọng với đám tà vật này.
Lằng nhằng đến bây giờ, ngay cả cái bóng cũng không thấy. Cũng không biết ở mãi ngoài thành làm cái gì?
Bây giờ không chỉ ông ta có chút nóng nảy.
Các thành viên khác cũng có chút nóng nảy.
Lâm Đạo Minh thân là cường giả Mao Sơn. Ngưng trọng trước đó bây giờ lại biến thành lấy điện thoại ra chơi game giết thời gian.
Mà trên sân thượng của một tòa nhà khác, Lưu Ảnh cầm điện thoại di động, gọi điện thoại cùng bạn gái.
"Em đừng vội, tà vật vẫn chưa tới đây. Tạm thời anh không có chuyện gì. Em yên tâm anh nhất định sẽ giữ được mạng mình mà. Có điều nói thật, nếu như anh chết thì em có nhớ anh không?"
"A? Ở vậy vì anh á? Anh cảm động quá đi mất! Em yên tâm, bất kể thế nào anh cũng sẽ không chết đâu! Anh không đành lòng thấy em ở vậy!"
Lưu Ảnh bị bạn gái nói làm cho cảm động. Khóe mắt chảy nước mắt. Sau đó vì quá cảm động, nội tâm bị áy náy, liền nói cho bạn gái nghe chỗ mình giấu tiền. Sợ chẳng may có chết thì bạn gái cũng có thể dùng số tiền đó mà sống tốt.
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Viện trưởng Hách hai tay chắp hai tay sau lưng đứng ở cửa, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía phương xa. Bệnh nhân khác đều đã bị ông ta giấu đi. Ông ta ở đây không có ý gì khác ngoài nói cho tất cả tà vật rằng đừng có làm hư hỏng bệnh viện tâm thần của ông ta, nếu không ông ta sẽ không khách khí với chúng.

Tôn Hiểu nói với cư dân thành phố đang xem livestream: “Các vị cư dân mạng, tình huống bây giờ có gì đó không đúng. Tà vật Sư Hổ thú không lộ ra uy thế hủy diệt! Theo suy đoán của tôi, mặc dù Sư Hổ thú là tà vật, nhưng khẳng định còn di truyền thói quen dã thú bắt mồi."
"Dã thú gặp phải con mồi nhỏ yếu đại đa số sẽ không giết chết ngay, mà là sẽ trêu đùa một phen, thỏa mãn sự biến thái của chúng."
Trong nháy mắt, bình luận nổ tung.
"Lời của anh Tôn lại khiến tôi không lời chống đỡ được."
"Theo ý anh thì là bọn họ xong đời rồi?"
"Đó không phải là nói nhảm sao? Tà vật Cương Hùng mạnh nhường nào chứ? không nghe được Tôn ca nói đây là tà vật Sư Hổ thú, tà vật rất trâu bò sao?"
Người xem livestream cũng có không ít cường giả tốt nghiệp Tứ viện.
Bọn họ không nói gì.
Cũng mang vẻ mặt ngưng trọng mà xem.
Hiển nhiên là không ngờ lại có tà vật Sư Hổ thú xuất hiện. Hỏi thăm một chút là ra được từ bên chỗ Bộ phận đặc biệt ở đó rằng sóng năng lượng ở thành phố Duyên Hải đã đạt tới tột cùng cấp chín, đã đến điểm giới hạn.
Nếu như leo lên nữa thì đó chính là tà vật cấp Trấn Thành.
Nghĩ đến tà vật cấp bậc này, tất cả mọi người đều không lạnh mà run. Đó là đẳng cấp rất kinh khủng! Muốn chiến thằng tà vật cấp Trấn Thành thì phải có hợp tác hoàn mỹ không kẽ hở, phải trả giá một ít mới có thể giết chết được.
Lý do rất đơn giản.
Ngươi một kiếm đâm trúng tà vật, có lẽ ngươi đã đánh cho tà vật bị thương, nhưng tà vật chắc chắn vẫn còn mạnh như rồng như cọp cùng ngươi triền đấu, nhưng nếu là bọn chúng bị đâm một kiếm, đó chính là trọng thương.
Cơ thể loài người rốt cuộc vẫn tương đối yếu đuối.
So với tà vật thì có chênh lệch không nhỏ.
Lúc này.
Lâm Phàm phát hiện Sư Hổ thú hạ thấp thân thể, thân sau hơi cao lên, còn vẫy đuôi. Anh thật là tò mò, nó rốt cuộc muốn làm gì chứ ?
"Nó là muốn chơi banh." Ông Trương suy nghĩ chốc lát: "Tôi thấy trên ti vi, chó chỉ thích chơi nhặt banh."
"Phải không?"
"Ừ, chắc chắn là như vậy."
Lâm Phàm tin tưởng lời ông Trương. Sau đó nói vệ sĩ đưa trái banh tới, đồng thời nhắm về phía tà vật Sư Hổ thú, vứt lên cao. Trái banh vạch một đường cong trên không trung, chậm rãi rơi xuống, nện vào mặt tà vật Sư Hổ thú.
"Đi nhặt banh nhanh nào."
Lâm Phàm ra lệnh cho tà vật Sư Hổ thú đi nhặt banh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất