Chương 321: Trong mắt Lâm Phàm: luôn luôn công bằng
"Là bọn họ làm mày bị thương?" Lâm Phàm phát hiện ánh mắt của Gà Mái nhìn về phía phương xa, sau đó sờ đầu của gà mái, chậm rãi đứng dậy: "Tôi đi dạy bọn chúng một bài học cho ngươi."
"Cục cục!" Tà vật Công Kê đem hết toàn lực gào thét.
Ý: “Nhân loại đáng sợ tới! Các ngươi mau rút đi!”
Lâm Phàm nói: "Gà Mái, tao biết mày lo cho tao. Số lượng của bọn chúng đúng là nhiều, nhưng tao không nói cho mày hay, tao vẫn luôn tu luyện. Ông Trương có thể làm chứng cho tao."
Sau đó xoay người.
Đi tới phía đại quân tà vật đằng xa, giận dữ hét:
"Bắt nạt Gà Mái của tao. Tao sẽ dạy cho chúng mày một bài học!"
Thanh âm vang vọng, vang khắp thiên địa.
Livestream sôi trào.
Ngạo mạn!
Tình hình của Tôn Hiểu lúc này dường như đang ở trong trạng thái hưng phấn, sở dĩ trạng thái hưng phấn này kéo dài nhiều nhất là ba giây, nhưng không hiểu tại sao lại có thể kéo dài lâu như vậy, cho dù là thuốc thần kỳ nhất cũng không thể duy trì thời gian lâu như thế.
Sự bùng nổ của livestream.
"Có lẽ đây là câu bá đạo nhất mà đời này tôi từng nghe đấy."
"Cho hỏi, Gà Mái là ai?"
"Có ma mới biết Gà Mái là ai, vừa nãy tôi nhìn thấy, có thứ gì đó chút xíu bay qua hay sao á?"
Thể hình của tà vật Công Kê rất nhỏ.
Đứng xa một chút là không nhìn thấy nó nữa.
Ông Trương vung tay gào thét: "Cố lên, báo thù cho Gà Mái."
Đám vệ sĩ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng chấn động, rơi nước mắt, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể có cảm xúc như thế chứ? Vì một con gà biết đẻ trứng, mà muốn đi dạy dỗ tà vật, có thể bình tĩnh một chút được không?
Cậu chủ không hổ là cậu chủ.
Đúng là nhìn người như thần.
Bọn họ chỉ xem hai người như kẻ bị bệnh tâm thần, còn cậu chủ Tiểu Bảo lại có thể nhìn ra hai tên bệnh nhân tâm thần này lại trọng tình trọng nghĩa như vậy. Đây chính là thứ tình cảm mà xã hội bây giờ đang thiếu thốn.
...
"Sao các người lại muốn làm hại Gà Mái của tôi?"
Lâm Phàm nhìn đám tà vật đó mà chẳng hề sợ hãi, cho dù bọn chúng là động vật, anh cũng không sợ. Thú cưng của anh đánh không lại bọn chúng, thế thì anh sẽ đích thân ra trận dạy dỗ lại bọn chúng.
Đám tà vật nhìn Lâm Phàm, biết anh rất mạnh, nhưng đám tà vật vẫn tức giận gầm gừ với anh.
Một con tà vật gầm lên có lẽ cũng chẳng sao.
Nhưng tất cả tà vật đều gầm lên, thì thật sự rất khủng khiếp.
Bọn nó chính là muốn nói cút đi với Lâm Phàm.
"Tuy tao không biết bọn mày có ý gì, nhưng từ âm thanh phát ra của bọn mày ta có thể nghe ra được sự điên cuồng trong đó. Ngoại trừ ông Trương và Tiểu Bảo, Gà Mái là bạn tốt nhất của tao, cũng là thú cưng của tao, mỗi ngày đều cực khổ đẻ trứng cho bọn toa."
“Tao không cho phép cái tên nào ngoại trừ bạn tốt của ta ức hiếp Gà Mái."
"Tao sẽ liều với bọn mày."
Lâm Phàm tức giận gầm lên, trực tiếp nhảy lên, mặt đất dưới chân bỗng chốc nứt ra, sau đó bổ nhào xuống, năm ngón tay nắm chặt, đánh vào vị trí chính giữa đám tà vật.
Ầm!
Sức mạnh kinh khủng mãnh liệt tỏa ra. Thứ mà Lâm Phàm tu luyện chính là khí công tu hành pháp, tu luyện thân thể, hấp thụ năng lượng giữa trời đất, rồi phối hợp với Thiên Chùy Bách Luyện Pháp vừa thu hoạch được, uy lực khi tập trung chiến đấu là không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, mỗi ngày anh đều sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Hòa mình vào thiên nhiên, sâu trong tự nhiên, cơ thể không ngừng hấp thụ các hạt năng lượng, ngay cả khi đang ngủ.
Mặt đất nứt nẻ.
Rất nhiều tà vật bị chấn động bay lên.
Tà vật tức giận, điên cuồng cắn xé, trong khi Lâm Phàm vung nắm đấm, một quyền đánh bay đầu của tà vật yếu ớt kia, lại một quyền khác đánh móp mặt của tà vật.
Thỉnh thoảng có tà vật đánh vào phía sau đầu của Lâm Phàm. Lâm Phàm xoa xoa đầu mình, một cú đấm chẳng có cảm giác gì.
Thân ảnh của Lâm Phàm bị tà vật che phủ.
Tôn Hiểu cầm điện thoại, đứng dậy quay livestream, không nhìn thấy bóng lưng Lâm Phàm, nhưng lại có thể nghe được những âm thanh nặng nề từng cú đấm đánh vào da thịt.
Cư dân mạng trong livestream đều há hốc mồm.
Nhìn mà chết lặng.
Ngay cả mấy cái bình luận chạy trên màn hình cũng quên làm mới.
Tuy không nhìn rõ, nhưng bọn họ biết, cảnh tượng rất là kích thích, nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng sẽ không tin.
Đại bản doanh tà vật thành phố Duyên Hải.
Sâu trong lòng đất u ám.
Xào xạc!
Giống như âm thanh được truyền tới bởi một thứ gì đó khi cọ xát với mặt đất.
"Chương Lang Ma, tiếc cho mày thật đấy."
Thứ đang nói chuyện là một tà vật.
Nó có một cái đuôi trông giống đuôi rắn, nửa thân trên thì lại có mình người, chỉ là hai bên đầu thì lại giống rắn hổ mang, cho người ta cảm giác u ám đáng sợ.
Tà vật Xà Ma Vương.
Là thứ rất đáng sợ trong đám tà vật. Từ xưa có truyền thuyết xà hóa giao long. Giao long hóa rồng. Còn bây giờ lại giống xà hóa nửa người nửa xà, trừ khuôn mặt với hai tay ra, chẳng có điểm nào giống loài người cả.
Nó nhặt điện thoại trên ghế đá lên.
Lướt xem tin tức bên trong.
"Ha ha!"
Tà vật Xà Ma Vương mỉm cười mờ ám, nó há miệng, chiếc lưỡi dài ngoằn quấn lấy một mảnh vỡ, rất giống mảnh vỡ do bộ phận đặc biệt thu được, sau đó, liền nhìn thấy Xà Ma Vương lấy ra một cái bình có đựng chất dịch màu xanh, trong bình hình như có một quả tim quái dị đang đập.