Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 380: Người mắc bệnh tâm thần dạy học

Chương 380: Người mắc bệnh tâm thần dạy học
Có thể đứng ở vị trí thứ tư trong lòng Lâm Phàm cũng là không tồi rồi.
"Gọi được cho các cậu rồi, vị này chính là Lâm Phàm, thần tượng trong lòng của các cậu. Còn vị này là đại sư Trương, các cậu đừng tưởng là đại sư Trương tuổi đã cao mà nghĩ rằng không có bản lĩnh. Có thể nói, đại sư châm cứu là tuyệt vời nhất." Màn tâng bốc của Lưu Ảnh cũng không quá cao siêu, nhưng cũng hơn hẳn so với sự thật.
Các học viên rất phấn khích, có người lấy điện thoại ra vuốt vuốt để chụp ảnh.
"Thần tượng, tôi thích anh nhất."
"Thần tượng, anh đã tu luyện như thế nào, tại sao anh có thể lợi hại như vậy chứ."
Tuy rằng tuổi tác của Lâm Phàm dường như cũng không hơn nhiều so với bọn họ, nhưng vì Lâm Phàm là bệnh nhân tâm thần nên cảm xúc rất ổn định, có khí chất tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Không gấp gáp, nóng vội, thong dong, điềm tĩnh, tươi cười chăm chú nhìn tất cả mọi người.
Vẻ tươi cười của Lâm Phàm có sức sát thương rất mạnh.
Vừa mới nhìn lần đầu thì không có gì đáng nói nhưng nhìn lâu hơn sẽ phát hiện ra vẻ tươi cười của anh rất hấp dẫn.
Một nhóm những chàng trai trẻ cúi đầu.
Họ không dám đối mặt với Lâm Phàm, khẽ thì thầm: "Thần tượng không hổ danh là thần tượng, vẻ tươi cười rất uy lực."
"Tôi hơi sợ hãi."
"Không chỉ có anh sợ đâu, tôi cũng vô cùng sợ hãi."
Lưu Ảnh cười nhưng tự tin là một chuyện tốt nhưng tự tin thái quá là một tín hiệu không tốt. Anh nghĩ về bốn thành viên vừa mới tốt nghiệp cao viện bị mất tích đợt trước. Họ đều rất trẻ mà còn rất tự tin. Cuối cùng họ lại bị phát hiện thi thể ở dưới cống thoát nước, đã bị tà vật giết hại một cách tàn nhẫn. Đối với họ mà nói, đấu tranh sống chết với tà vật là một chuyện hết sức bình thường. Nhưng những người đó đều còn rất trẻ, chính là vì tính khí cao ngạo, coi thường tà vật nên đã dẫn đến cái chết bi thảm trong cống thoát nước.
Nếu như trước đây biết mình biết ta thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
Nói về lĩnh vực kết ấn thì chàng trai trẻ đó rất tự tin, nhưng đối với những tà vật không biết từ đâu xuất hiện thì tốc độ kết ấn như vậy sợ rằng vừa mới chuẩn bị thì đã bị tà vật giết chết rồi.
Còn có rất nhiều thứ cần học, nên phải học dần dần.
Lúc này, Lâm Phàm đối mặt với ông Trương. Bọn họ phát hiện ra dường như những người này là bạn bè thân thiết, không giống như những người kì lạ đã gặp lúc trước.
Lưu Ảnh nói: "Lâm Phàm, bọn họ đều muốn biết xem bình thường anh đã tu luyện như thế nào, anh có muốn biểu diễn cho bọn họ chiêm ngưỡng không."
"Học cách tu luyện của tôi sao?" Lâm Phàm hỏi.
"Đúng vậy." Lưu Ảnh gật đầu, sau đó hỏi tiếp: "Hay là không tiện à."
Lâm Phàm lắc đầu biểu thị rằng không có gì không tiện cả.
Chủ yếu là anh cảm thấy phương thức tu luyện của anh gần như không có gì đặc biệt cả.
Chính là chọc tay vào ổ điện, sờ sờ hộp cao áp, còn có phương pháp châm cứu của ông Trương nữa.
"Bây giờ tôi có thể biểu diễn cho các cậu xem." Lâm Phàm nói.
Nghe thấy mọi người hò reo mừng rỡ, cũng đã đến lúc mà bọn họ mong chờ nhất rồi.
Sau đó, họ nhìn thấy Lâm Phàm ngồi khoanh chân, hít vào từ từ rồi thở ra từ từ.
"Các cậu có thể học cùng với tôi."
"Cảm nhận tự nhiên, cảm nhận năng lượng của đất trời."
Phương pháp tu luyện khí công rất lợi hại, cả thế giới này chỉ có một mình Lâm Phàm biết.
Đáng tiếc là nếu như có người muốn học theo phương pháp tu luyện khí công của Lâm Phàm thì chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối vì thực sự không có cách nào để có thể dạy được.
Những hạt năng lượng tràn ngập trong không gian từ từ đi vào trong cơ thể Lâm Phàm.
Nhưng người đứng xem xung quanh không hiểu gì cả.
Thứ nhất, bọn họ không nhìn thấy những hạt năng lượng đó, và hơn nữa cũng không có thứ gì khiến mọi người kinh ngạc.
Nhưng những người tôn thờ Lâm Phàm đó lại nghĩ nó sẽ tự động bổ ích cho não.
"Thần tượng, anh đang tu luyện bí pháp uyên thâm sao."
"Tại sao tôi nhìn mà không hiểu nhỉ?"
"Nếu như anh nhìn và hiểu thì người ngồi khoanh chân ở đó đã là anh rồi."
"Nói cũng có lí."
Đừng nói là bọn họ không hiểu, đến cả Lưu Ảnh nhìn cũng không thể hiểu nổi Lâm Phàm đang làm cái gì.
Mà lúc đó, thật ra cũng có vài bóng hình lấp ló trong bóng tối xem trộm.
Từ Tử Hạo là một, Cuồng Long này, cả đại sư Vĩnh Tín nữa.
Bọn họ trốn ở tầng hai nhìn trộm, trong lòng vô cùng tò mò xem rốt cuộc anh ta đang làm cái gì, ngồi khoanh chân trên mặt đất thì có tác dụng gì?
Đại sư Vĩnh Tín đang suy nghĩ.
Chẳng lẽ đây là một phương thức thu luyện mới nhất sao?
Vĩnh Tín là một lão hòa thượng có sở thích thực hành. Ông ta trông thấy xung quanh không có ai liền ngồi xuống khoanh chân, muốn cảm nhận một chút xem trường hợp này rốt cuộc là như thế nào.
Bây giờ không chỉ có ông ta ngồi khoanh chân mà Từ Tử Hạo và Cuồng Long cũng đều thử.
Lúc nhận ra thú vui mới lạ, ai cũng rất thích thú. Hơn nữa bọn họ còn đang lén lút.
Có thành viên đi ngang qua bên cạnh đại sư Vĩnh Tín, cũng tò mò liếc nhìn rồi sau đó khẽ thì thầm bàn luận với người bạn ở bên cạnh.
"Kì lạ, đại sư Vĩnh Tín ngồi khoanh chân như thế làm gì chứ?"
"Để tu luyện đó."
"Phương thức kì lạ."
Tiếng bọn họ bàn luận với nhau đã truyền đến tai của Từ Tử Hãn và Cuồng Long, hai người đột nhiên đứng dậy, chẳng ai chú ý đến ai, nghe thấy rằng đại sư Vĩnh Tín cũng ngồi xuống khoanh chân, hai bọn họ thấy rằng có thể đi hỏi đại sư về vấn đề này.
Rất nhanh, quả nhiên bọn họ đã nhìn thấy đại sư Vĩnh Tín đang ngồi khoanh chân ở đó.
Hai người liếc nhìn nhau tỏ ý như thể không đấu đá nhau thì không phải là bạn bè.
Tạm thời không có gì để nói với nhau hết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất