Chương 381: Xí! Người chính trực, đừng hỏi
"Đại sư Vĩnh Tín, ông đang làm gì vậy?" Từ Tử Hạo ngồi xổm bên cạnh ông rồi hỏi.
Đại sư Vĩnh Tín ngồi khoanh chân nghe thấy tiếng liền hoảng sợ đến mức toàn thân run cầm cập. Vừa rồi suýt chút nữa thì ông đã ngủ gật, nghe thấy tiếng người nói bên cạnh thì ông ta mới phản ứng lại.
"Đi đứng không tiện thì ngồi thôi."
Đại sư Vĩnh Tín đứng dậy, mặt mỉm cười rồi rời đi."
Ông ta nhất định không cho người khác biết đang làm gì. Đây là chuyện liên quan đến thể diện, cho dù là lén lút thì cũng không thể nói cho người khác.
Lâm Phàm đang hấp thụ hạt năng lượng, từ từ mở mắt ra.
“Các cậu đã học chưa?”
Anh ta hỏi.
Mọi người đều ngẩn người ra.
Nói thật.
Có lẽ là họ thiếu hiểu biết nên thật sự không hiểu.
Lâm Phàm hiểu rõ rằng không phải tất cả mọi người đều có thể xuất sắc như anh ta, anh ta có tài thiên phú khác người trong việc tu hành, người khác không tin anh ta có thể tu luyện, nhưng anh ta tin, ông Trương cũng tin.
Giáo sư Tinh Không từng nói.
Một tài năng thiên phú mà mọi người đều biết, không gọi là thiên phú, chỉ có tài năng thiên phú mà người khác không biết mới gọi là thiên phú.
Nói như vậy rất có lý.
Lưu Ảnh hỏi: “Phương thức tu hành này gọi là gì?”
“Phương pháp tu luyện khí công, cảm nhận thiên địa, cảm nhận tự nhiên, dùng trái tim để cảm nhận.” Lâm Phàm nói.
Thật sự rất khó để hiểu được phương pháp tu hành cao minh như vậy, về điểm này thì anh ta có thể lý giải.
Lưu Ảnh gật đầu có vẻ hiểu nhưng dường như không hiểu.
Các thành viên mới cảm thấy Lâm Phàm thật bí hiểm khó đoán.
Lâm Phàm nói: “Còn có một phương pháp tu hành, gọi là phương pháp tu luyện làm điện giật, còn có phương pháp tu hành ngoài trời, chờ đến ngày nào đó có mưa, tôi có thể dạy các cậu.”
Anh ta không phải là người keo kiệt, bình thường anh ta rất phóng khoáng, sẵn sàng nói với người khác về phương pháp tu hành của mình.
Tôi trở nên lợi hại.
Các cậu trở nên lợi hại.
Mọi người cùng nhau trở nên lợi hại mới là điều tốt đẹp nhất.
Lưu Ảnh tò mò hỏi: “Phương pháp tu luyện điện giật thì phải tu luyện như thế nào?”
Lâm Phàm nhìn xung quanh, nhưng anh ta không tìm được mục tiêu: “Sau này có cơ hội, tôi sẽ nói với các cậu.”
Toàn bộ bộ phận đặc biệt cũng biết được lai lịch cụ thể của Lâm Phàm mấy phần.
Nếu như bây giờ những thành viên mới này biết rằng người mà họ đang đối mặt là bệnh nhân tâm thần, e rằng sẽ không suy nghĩ hào hứng như bây giờ.
Đài truyền hình thành phố Duyên Hải.
Với mái tóc ngắn, Lương Viện xinh đẹp thanh tú vừa kết thúc buổi phát sóng tin tức, cô ấy bưng trà sữa trở về vị trí của mình.
Đồng nghiệp bên cạnh nhoài người về phía vách ngăn, lo lắng nói: “Bây giờ thành phố của chúng ta càng ngày càng nguy hiểm, cô có từng nghĩ sẽ rời đi không?”
Họ là phóng viên tin tức của đài truyền hình, là những người trực tiếp biết được tin tức, từ lâu đã làm cho lòng người hoảng sợ.
Có đồng nghiệp đã sớm thôi việc và chạy đến nơi khác.
Họ cảm thấy ở lại thành phố Duyên Hải quá nguy hiểm.
“Không có, tôi cảm thấy bộ phận đặc biệt nhất định có thể bảo vệ an toàn cho chúng ta, tin tức vừa mới phát đi chính là nói về cách làm thế nào để tránh tà vật đến bên cạnh, bây giờ có rất nhiều tà vật đều trở thành thú cưng, gặp phải thú cưng lang thang thì nhất định không thể tùy ý nhận nuôi.”
Lương Viện cười nói.
Thật ra cô ấy không quá lo lắng.
Có lẽ là có liên quan đến tính cách của cô ấy.
“Lương Viện, có thư của cô.” Một người bảo vệ cầm phong thư đi đến.
Lương Viện nghe thấy những lời này, sắc mặt vui mừng, cô ấy vội vàng đứng dậy và đi lấy thư.
Các đồng nghiệp xung quanh đều xôn xao.
Một đồng nghiệp nam ngẩng đầu nhìn lên, sau đó cúi đầu bất lực, ai nói ở gần quan được ban lộc, thật là nói nhảm, hoàn toàn là lừa người.
Anh ta thích Lương Viện, đã từng là tình yêu thầm kín, sau đó anh ta cảm thấy khủng hoảng nên đã bày tỏ tấm lòng của mình, nhưng lại bị từ chối một cách nhẫn tâm, tổn thương sâu sắc.
“Anh đừng nghĩ nhiều như vậy, nên nghĩ thoáng một chút.” Một đồng nghiệp nữ đụng vào cánh tay của đồng nghiệp nam và nói.
Đồng nghiệp nam nói: “Nghĩ thoáng sao?”
Đồng nghiệp nữ nói với ánh mắt đăm chiêu: “Chuyển đổi phương hướng, ví dụ là tôi…”
Đồng nghiệp nam nhìn đối phương.
Sau đó anh ta cúi đầu vội vàng làm công việc trong tay.
Tra nữ đừng làm tổn thương tôi.
Trong đài truyền hình, hầu hết mọi người đều biết Lương Viện có một người bạn qua thư từ mà chưa bao giờ gặp mặt, hai người luôn liên lạc qua lại với nhau dựa vào thư từ, mà người bạn qua thư từ đó còn là một bác sĩ, cảm giác rất tốt.
Lương Viện cầm lấy phong thư và quay lại chỗ ngồi.
Đồng nghiệp xung quanh đều vây quanh.
“Là thư trả lời của anh ấy đúng không?”
Lương Viện gật đầu, cô ấy chậm rãi mở phong thư ra.
Đồng nghiệp Giáp: “Không biết bác sĩ Lâm của chúng ta sẽ trả lời cái gì, thật sự quá tò mò.”
Đồng nghiệp Ất: “Biện pháp tốt nhất là chúng ta nên lén lút đi đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn để xem xem rốt cuộc hình dáng của bác sĩ Lâm như thế nào, trong ấn tượng của tôi, bác sĩ Lâm nhất định có đôi chân dài, dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai, giọng nói êm tai, ôi chao, tôi không dám nghĩ đến nữa.”
Đồng nghiệp Bính: “Cô nghĩ cái gì vậy, đây là bạn qua thư từ của người ta, là bạn qua thư từ của bạn cô, còn suy nghĩ đẹp như vậy.”
Lương Viện mở phong thư.
Một cọng lông gà rơi ra.
“Cọng lông gà này là ý gì?”
“Thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi, tôi thật sự không hiểu rốt cuộc đây là cái gì.”
“Bác sĩ Lâm có phần quá trừu tượng rồi đấy, bức tranh bầu trời đầy sao lần trước cảm giác rất tuyệt, tại sao lần này là một cọng lông gà chứ?”
Vài người đồng nghiệp không hiểu.