Chương 382: Xí! Người chính trực, đừng hỏi (2)
Lương Viện cầm lấy lông gà, dựng ở trước mặt và nhìn rất cẩn thận, khóe miệng của cô ấy lộ ra một nụ cười tươi, trong mắt lóe lên tia sáng thông minh.
Gần đây cô ấy đã đọc rất nhiều sách.
Cảnh giới cá nhân cũng được tăng lên rất nhiều.
Các đồng nghiệp phát hiện khóe miệng của Lương Viện mang theo nụ cười.
Họ đều rất ngạc nhiên.
Có thể hiểu được điều này sao?
Việc giao tiếp giữa bạn bè qua thư từ đã đạt đến chỗ sâu trong tâm hồn rồi sao?
“Lương Viện, cô có thể hiểu được điều này có ý nghĩa gì sao? Tôi thấy thư trả lời của bác sĩ Lâm gửi đến càng ngày càng trừu tượng rồi.”
“Đúng vậy, nếu như tôi có bạn qua thư từ như vậy, tôi nhất định sẽ phát điên mất.”
Họ chưa bao giờ nhìn thấy chữ viết của bác sĩ Lâm, viết một ít chữ thật sự khó như vậy sao?
Lương Viện cầm lông gà và cười nói: “Tôi biết ý của bác sĩ Lâm, học vấn của bác sĩ Lâm thật sự rất cao, anh ấy thường dựa vào một số đồ vật đơn giản để có thể trả lời suy nghĩ trong lòng mình, bức tranh bầu trời đầy sao trước đây ẩn chứa triết lý rất sâu sắc.”
“Còn bây giờ cọng lông gà này giống như bức tranh bầu trời đầy sao vậy, nó đại diện cho một ý nghĩa giống nhau, đây là anh ấy nói với tôi rằng tất cả những việc anh ấy làm đều là những việc nên làm và cũng nhẹ giống như lông gà này, ý nghĩa sâu xa hơn là lông gà này chỉ là lông trên thân con gà mà thôi, nhưng trên thân con gà có rất nhiều lông, những việc anh ấy đã làm cũng giống như lông gà này vậy, không có chỗ nào đáng để ngạc nhiên cả, chỉ có một tập thể đoàn kết ở bên nhau, mới có thể giải quyết dễ dàng, giải quyết tất cả vấn đề.”
“Bác sĩ Lâm thật sự là một người rất giỏi giang và khiêm tốn, tôi thật sự rất muốn gặp mặt bác sĩ Lâm, nhưng tôi luôn cảm thấy bản thân mình không đủ xuất sắc.”
Lương Viện cất kỹ lông gà, những đồ vật tưởng như rất bình thường, nhưng đối với cô ấy mà nói nó có ý nghĩa rất sâu sắc.
Khi việc giao tiếp với bác sĩ Lâm càng sâu sắc thì cô ấy càng cảm thấy bản thân mình nhỏ bé.
Cảnh giới nhỏ bé thì cần phải xem nhiều sách hơn để bổ sung.
Các đồng nghiệp nhìn Lương Viện một cách kinh ngạc.
Nói thật.
Họ thật sự rất ngạc nhiên, thậm chí không biết nói gì.
Từ bức tranh bầu trời đầy sao đến lông gà như bây giờ, làm sao có thể nhìn ra nhiều vấn đề như vậy chứ? Thật xuất sắc quá mức.
Đồng nghiệp nói: “Lương Viện, tôi phát hiện ra bây giờ cô thật sự mê muội, hay là nói chúng tôi chỉ là người tầm thường, thật sự không hiểu cách giao tiếp giữa hai người.”
Lương Viện hơi mỉm cười.
Cô ấy thu lại lông gà rất cẩn thận từng li từng tí, bộ dạng trông giống như nhận được một tín vật đính ước của người yêu mến, không nỡ tùy ý để lung tung, giống như sợ mất vậy.
Các đồng nghiệp trêu ghẹo.
Khuôn mặt của Lương Viện đỏ bừng, cô ấy xua đuổi đồng nghiệp, sau đó chống cằm và ngẩn người ra, không có ai biết được trong đầu cô ấy đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn là có liên quan đến bác sĩ Lâm đó.
Thư này phải trả lời thật tốt mới được.
Không thể trả lời một cách tùy tiện.
Cũng giống như trước đây, cô ấy trốn trong chăn rồi chậm rãi suy nghĩ.
Đồng nghiệp nam yêu thầm Lương Viện muốn đập đầu vào tường mà chết, một người sống sờ sờ như anh ta xuất hiện ở đây, lại không thể so sánh với một người bạn qua thư từ mà cô ấy chưa từng gặp mặt.
Quá đáng.
Trung tâm thành phố.
Ông Trương muốn quay lại khoảng thời gian ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Chính là nhớ nhà.
Lâm Phàm rất đồng ý với suy nghĩ của ông Trương, chỉ cần ông ta suy nghĩ thì anh ta sẽ đồng ý, đã rất lâu không quay về nhà, quả thật rất nhớ.
“Gà mái, chúng tao sẽ dẫn mày trở lại ngôi nhà đầu tiên của chúng tao.”
Vuốt đầu gà mái, mỗi ngày đều có đồ uống và trứng gà, cả ngày rất vui vẻ.
Gà trống tà vật ục ục vài tiếng.
Anh muốn dẫn tôi đi chỗ nào cũng được, ngoài việc đi theo các anh thì tôi còn có thể đi với ai chứ?
Nội ứng là một việc làm không tốt.
Phiêu bạt khắp năm sông bốn bể, chỉ với một câu nói thì có thể phiêu bạt chân trời.
Đi ngang cây cầu lớn bắt qua sông.
“Cứu mạng!”
“Cứu mạng đi!”
Một tiếng kêu truyền đến.
Lâm Phàm nói: “Ông Trương, ông có nghe thấy có người kêu cứu mạng không?”
Ông Trương nói: “Hình như nghe thấy rồi.”
“Ở đâu vậy?”
“Không biết.”
Tâm thần của gà trống tà vật trở nên nghiêm trọng, nó phát hiện một luồng khí tức kỳ lạ.
Lâm Phàm và ông Trương tìm kiếm, rất nhanh sau đó đã nhìn thấy dưới cầu có một cô gái đang nằm ở đó.
Họ liếc mắt nhìn nhau, có chút nghi ngờ.
Rõ ràng chỉ là một người.
Tại sao phải kêu cứu mạng chứ.
Rất nhanh.
Họ dẫn gà trống tà vật đến trước mặt cô gái.
“Cô làm sao vậy?”
Lâm Phàm hỏi, anh ta quan sát tình hình của cô gái, hình như không có vấn đề gì.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, dung mạo xinh đẹp, thuần khiết dễ thương, chỉ cần để nhan sắc này ở thời cổ đại thì cũng là hại nước hại dân, nếu như người bình thường gặp phải cô gái này, chắc chắn sẽ hỏi thăm quan tâm đầy đủ, hận không thể ôm cô gái vào trong lòng, quan tâm, chăm sóc, vỗ về trái tim yếu đuối của cô gái.
“Tôi bị rắn cắn rồi.”
Cô gái cau mày, nâng cổ chân nhỏ, trắng như tuyết của mình lên thì nhìn thấy ở cổ chân có hai lỗ máu, còn có máu tươi chảy ra.
Lúc này gà trống tà vật đến gần cô gái.
Cả người run rẩy.
Nỗi sợ hãi bao trùm trong lòng, nó ngồi xổm ở đó, không dám ngẩng đầu lên, tà vật cảm nhận được luồng khí tức kinh khủng nhất.
Điều đó đáng sợ hơn bất kỳ tà vật nào.
Lâm Phàm và ông Trương nhìn nhau.