Chương 383: Em gái ma thần chủ động ra trận
“Ông Trương, ông có cách nào không?” Lâm Phàm hỏi.
Ông Trương suy nghĩ: “Trước đây trong truyền hình tôi đã thấy qua, nghe nói nếu như bị rắn độc cắn, chỉ cần dùng dao chặt đứt phần chân bị cắn thì có thể không sao.”
Cô gái nghe vậy thì hoảng sợ nhìn ông Trương, sau đó nhìn thấy Lâm Phàm tìm công cụ ở xung quanh.
“Dao đâu?”
“Có dao thì tốt rồi.”
Cô gái là em gái ma thần, cô chỉ định ở đây chơi đùa với loài người siêu phàm này mà thôi, nhưng không ngờ rằng loài người siêu phàm này lại muốn chặt đứt chân của cô.
Có chút tàn nhẫn.
Cô gái yếu đuối nói: “Tôi nghe nói chỉ cần hút máu ra là được rồi.”
“Thật không?” Lâm Phàm hỏi.
“Ừm.” Em gái ma thần gật đầu.
Lâm Phàm cầm cổ chân cô gái lên, nhìn vết thương rồi cúi miệng xuống hút máu độc, ừng ực ừng ực, hút, hút, yết hầu đang di chuyển.
Người khác là hút vào một ngụm, phun ra một ngụm.
Còn tình huống bây giờ của Lâm Phàm là anh ta lại hút tất cả máu vào trong bụng.
Em gái ma thần sửng sốt và muốn đá Lâm Phàm một phát, nhưng đột nhiên, dường như tình huống hút máu này là hút vào chỗ nhạy cảm nào đó của cô, hai tay cô nắm lấy cỏ, cơ thể khòm lại, ngửa cổ ra sau, giống như rất...
Xí!
Người chính trực, đừng hỏi.
"Ông Trương, tôi thấy hơi lạnh."
Lâm Phàm hút liên tục, hút rất nhiều rồi, máu có chút tanh, sau đó cảm thấy trong người hơi lạnh.
"Nhổ hết ra đi." Ông Trương nói.
Dường như ông ta đã xem tin tức kiểu này ở trên bản tin, hình như không phải là tin tức, chắc là trong phim, hút một hơi rồi nhổ ra, không giống như Lâm Phàm hút bao nhiêu rồi nuốt xuống.
“Tôi ôm cậu sẽ không thấy lạnh nữa.” Ông Trương ôm lấy Lâm Phàm.
Trên bề mặt da của Lâm Phàm đọng một lớp sương giá, ông Trương chau mày, cảm giác ớn lạnh đến thấu xương, nhưng dù vậy, ông ta vẫn không buông Lâm Phàm, còn ôm chặt anh ta hơn.
Không bao lâu sau.
Trong cơ thể Lâm Phàm như có một ngọn lửa bùng cháy, xua tan cái lạnh, mọi thứ trở lại như cũ.
Ông Trương cũng đã phục hồi lại.
"Nọc độc của loài rắn độc này cực mạnh, sau khi hút nó, toàn thân tôi lạnh ngắt, cũng may là chúng ta đã tìm ra cách, nếu không cô sẽ gặp nguy hiểm."
Lâm Phàm không nhìn thấy khuôn mặt của em gái ma thần tái nhợt như thế nào, ngược lại còn dương dương tự đắc với hành động vừa rồi của mình.
Tình trạng của em gái ma thần lúc này rất tệ.
"Các người... Các người."
Em gái ma thần giơ ngón tay lên, chỉ vào Lâm Phàm, ánh mắt hoang mang mơ hồ đã tỏ rõ ý nghĩ trong lòng của em gái ma thần.
"Không cần cảm ơn chúng tôi, chúng tôi thích giúp đỡ người khác, nếu cô kêu cứu trong lúc nguy hiểm, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô, nhưng sắc mặt của cô bây giờ tái nhợt như vậy, cô cần phải đến bệnh viện." Lâm Phàm nói xong, căn bản không cần sự đồng ý của đối phương, anh ta đã ôm cô lên.
"Ông Trương, chúng ta phải đi bệnh viện trước, đi vài hôm rồi về nhà."
Lâm Phàm cho rằng cứu người quan trọng hơn.
“Ừ, chúng tôi rất vui khi được giúp đỡ người khác.” Ông Trương nói.
Suy nghĩ của hai người giống hệt nhau, sau đó nhìn nhau mỉm cười.
Này, này!
Này, này!
Em gái ma thần muốn nói cẩu tặc, mau thả tôi xuống.
Nhưng bây giờ cô không đủ sức.
Bản thân là ma thần giờ lại vấp phải thủ đoạn hiểm độc của loài người, là một điều sỉ nhục.
Lâm Phàm cảm thấy nếu cứ ôm đối phương đi bộ như vậy thì không thể nhìn thấy con đường phía trước, nên chỉ có thể cõng cô trên lưng, hai tay ôm lấy nơi không thể miêu tả được.
Anh ta không cảm thấy gì cả.
Bởi vì suy nghĩ của anh ta rất trong sáng, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Trong lòng em gái ma thần lúc này rất hận, khốn nạn, tay anh ta đặt vào đâu vậy, cô cố gắng lắc người thật mạnh, cố gắng để đối phương hiểu rằng bản thân mình ghét nơi anh ta đang chạm vào.
“Cô đừng nhúc nhích nữa được không, tay tôi không đỡ cô được.” Lâm Phàm nhắc nhở.
Em gái ma thần muốn ói ra máu, vẻ mặt tức giận lại càng tái mét.
Ông Trương kinh ngạc nói: "Lâm Phàm, sắc mặt cô gái tái nhợt rồi, chúng ta mau đến bệnh viện."
“Được.” Lâm Phàm chạy chậm.
Khi anh ta đang chạy, em gái ma thần ở sau lưng anh ta, cứ nảy lên xuống, sau đó đều đặn đáp xuống lòng bàn tay của Lâm Phàm.
Xấu hổ!
Tức giận!
Tuyệt vọng!
Thật sự muốn đào hố.
Đầu óc của gà trống tà vật rối bời, nó vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cảm nhận được hơi thở khiến nó sợ hãi, nó chỉ muốn đối phương mau chóng rời khỏi.
Chỉ là bây giờ, loài người ngu ngốc lại đưa nhau đến bệnh viện.
Loại tiếp xúc thân mật này thật là đáng sợ.
Gà trống tà vật cảm thấy rất khó thở, trong lòng giống như có một ngọn núi lớn đè lên.
Bệnh viện Hoa Điền.
Sự xuất hiện của hai bệnh nhân tâm thần chỉ có thể do đích thân viện trưởng Lý Lai Phúc đến giải quyết.
Lý Lai Phúc là viện trưởng, anh ta có kỹ thuật tài giỏi và sức chịu đựng tuyệt đối, có thể nói chuyện với bệnh nhân trong thời gian dài mà không hề tỏ ra mệt mỏi.
Lúc này.
Anh ta nghe lời giải thích của hai bệnh nhân tâm thần và cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình, hóa ra là người tốt việc làm tốt, cứu được cô gái bị rắn cắn, đưa nhau vào bệnh viện.
Tinh thần đáng để học hỏi.
"Chúng tôi đi trước."
Lâm Phàm vẫy tay với viện trưởng, cùng với ông Trương rời đi.
Lý Lai Phúc mỉm cười nhìn họ rời đi.
Anh ta đã tiếp xúc với hai bệnh nhân tâm thần trong nhiều năm, tuy họ bị bệnh tâm thần, nhưng họ có tấm lòng tốt bụng, đó là điều mà bây giờ nhiều người không có được.