Chương 387: Không phải định ăn quỵt chứ
Nhìn mặt như không biểu cảm gì nhưng thực ra trong lòng thì lại chấn động rất lớn, dù gì trước nay cũng chưa từng thấy cảnh này bao giờ, quá bá đạo, quá mạnh mẽ, cái này sao mà uống vậy.
“Phục vụ, lấy hai hòm đến đây.”
Em gái ma thần thấy tình hình của Lâm Phàm rất tốt, không có dáng vẻ như cô nghĩ, thật sự rất lạ, loài người sao có thể uống chứ, đây là chuyện không thể nào.
Trong này có phải có hiểu lầm gì không?
Ví dụ như cô nhớ lầm chẳng hạn.
Nhân viên phục vụ rời khỏi phòng bao, lập tức đi nói với ông chủ, người bên trong thật sự điên rồi, uống hết mười chai còn đòi mang đến hai hòm.
Ông chủ ngây người tại chỗ rất lâu.
Thật lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Ông ta đang nghĩ có cần báo cảnh sát hay không, hay là gọi cho bọn họ xe cứu thương, dù gì uống đến mất mạng ở đây thì ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng.
Mãi đến khi em gái ma thần tự mình xuống giục, ông chủ thấy người chả hề hấn gì, ngay cả sắc mặt cũng không đổi, mới yên tâm để người chuyển lên.
Bữa ăn này tốn quá nhiều thời gian.
Ăn từ sáng đến trưa.
Lại từ trưa đến chiều.
Trong phòng bao.
“Cạn!”
Em gái ma thần vỗ bàn, chai rượu trên bàn đổ ầm ầm, chất đầy cả lên, nhưng loài người trước mặt vẫn không thay đổi đã vậy càng ngày càng uống nhiều hơn.
“Cái này uống còn ngon hơn cả coca.” Lâm Phàm nói.
Anh ta thật không ngờ có thứ còn uống ngon hơn cả coca
Cô gái trước mắt này.
Thật sự là một người tốt.
"No quá."
Lâm Phàm xoa xoa cái bụng đã no nê, trước đây chưa bao giờ được ăn nhiều như vậy.
"Cám ơn cô đã chiêu đãi."
Anh ta nói lời cảm ơn với đối phương. Cô đúng là một người tốt.
Từ khi ở cùng với ông Trương, Lâm Phàm rất ít khi gặp được những người sẵn sàng đối xử tốt với họ như vậy, ngoại trừ Tiểu Bảo, thực sự không có ai cả.
Phần lớn thức ăn trong dạ dày anh ta đã được tiêu hóa hết.
Phương pháp tu luyện khí công đơn giản nhất là thông qua ăn uống, có thể chuyển hóa thức ăn thành năng lượng, bổ sung cho cơ thể.
Cao cấp nhất là cảm ngộ với thiên nhiên.
Đúng vậy, chính là động tác ôm lấy thiên nhiên kia của Lâm Phàm, các hạt năng lượng lơ lửng trong không khí cứ thế tràn vào trong cơ thể của anh ta.
"Ông Trương, chúng ta về thôi." Lâm Phàm nói.
Ông Trương không uống rượu, trước sau đều chỉ ngồi ăn thức ăn, ăn đến nỗi bụng đã căng tròn như trái bóng. Ông ta đã thử nếm qua thứ rượu mà Lâm Phàm thích uống kia nhưng cảm thấy rất khó uống. Vừa thử nhấp một ngụm đã phun ra toàn bộ, cũng không thích mùi của nó.
"Được, được." Ông Trương đứng dậy, nắm lấy gà mái phía sau lưng Lâm Phàm, giống như Lâm Phàm, ông ta cũng rất cảm kích người đã mời bọn họ ăn bữa cơm này.
"Tạm biệt, chăm sóc cho anh ta nhé."
Lâm Phàm vẫy vẫy tay với em gái ma thần, chỉ vào Tôn Hiểu đang nằm gục trên bàn rượu, rồi lập tức mở cửa phòng rời đi.
Nhân viên phục vụ ngoài cửa lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng.
Ông chủ đã tự mình dặn dò, dù có thế nào cũng phải luôn luôn theo dõi tình hình trong căn phòng đó.
Một khi có vấn đề gì xảy ra thì phải lập tức báo cáo ông ta ngay. Bởi vì bọn họ thật sự rất lo sợ.
Gọi vào nhiều chai rượu trắng như vậy, uống hết có thể dẫn đến chết người đấy, ông chủ nắm chặt điện thoại trong tay không dám lơi là một phút nào, chỉ cần xảy ra tình huống bất ngờ, thì sẽ lập tức gọi xe cứu thương tới.
Lâm Phàm và ông Trương mở cửa ra.
Phục vụ quan sát sắc mặt của hai người đều rất bình thản, không có vẻ gì là say rượu, thấy thế mới nhẹ nhõm thở phào, không có việc gì là tốt rồi.
Tranh thủ lúc cửa phòng còn chưa hoàn toàn khép lại, cô ta nhìn qua khe cửa vào bên trong, cô gái nhỏ gọi rượu vẫn còn đang ngồi đó, có vẻ cũng không có chuyện gì.
Nhân viên phục vụ cảm thấy nghi hoặc.
Bọn họ đều không sao cả, thế thì rốt cuộc là ai uống rượu.
Bên trong phòng.
Em gái ma thần siết chặt đôi bàn tay trắng bóc, cô lúc này đang rất tức giận, rất phẫn nộ, cũng vô cùng...
"Sao lại như thế được, con người đều có thể uống rượu nhiều vậy sao?"
Cô đã điều tra con người rất kĩ lưỡng, những người có thể uống rượu thì nhiều nhất cũng chỉ uống được ba chai mà thôi, thế mà người này còn uống nhiều hơn cả cô, thậm chí còn không có vẻ gì là say rượu, cứ như là đang uống nước vậy, đáng sợ nhất chính là không cả đi nhà vệ sinh.
"Kế hoạch thứ nhất đã thất bại, phải chuyển sang kế hoạch thứ hai thôi. Không được, mình phải trở về bàn bạc thật kĩ lại với chị gái mới được, tuyệt đối không thể để cho máu tươi tồn tại bên trong cơ thể của đối phương quá lâu, tránh xảy ra vấn đề."
Là một ma thần, cô chưa bao giờ phải nếm mùi thất bại thảm hại như vậy dưới tay con người.
Hơn nữa, cô có cảm giác mình đần quá.
Vì sao lại nhớ tới cách bị rắn cắn, hoàn toàn là đưa mình vào chỗ hiểm.
"Nào... Uống nào, tôi vẫn có thể uống tiếp." Tôn Hiểu say như chết còn cố la hét, rồi lại gục xuống bàn ngủ tiếp.
Em gái ma thần nhìn anh ta một cái, xong rồi cứ thế biến mất luôn.
Trong căn phòng, chỉ còn lại những vỏ chai rượu phản đối Tôn Hiểu.
Thời gian trôi dần. Đêm đã về khuya.
Những người khách cuối cùng cũng đã rời khỏi quán rượu.
Ông chủ nhớ đến những người khách trong phòng kia, dẫn theo nhân viên phục mở cửa phòng ra, bên trong chỉ có một người đang nằm ở đó, những người khác đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nhân viên phục vụ nữ thì thầm, hình như tôi không nhìn thấy cô gái cực kì xinh đẹp kia rời đi mà.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, có thể mở ra được một quán rượu lớn như này tất cả là nhờ vào công sức của ông ta, trong bữa tiệc sinh nhật sáu mươi tuổi của bạn gái, ông ta đã phải dỗ ngon dỗ ngọt hết mức mới được quyền kinh doanh quán rượu này.
Cho nên ông ta cực kì cố gắng.
Hi vọng duy nhất chính là có thể phát triển quán rượu càng ngày càng lớn mạnh.
"Anh chàng đẹp trai, tỉnh lại đi."
Ông chủ lay lay cánh tay Tôn Hiểu, mùi rượu trong phòng sực nức, cho dù không uống ngụm rượu nào nhưng ngửi mùi này thôi cũng bị choáng váng.
Ông ta sợ nhất là bị người ta ăn quỵt.
Nhưng nghĩ kĩ lại cũng không thể nào.
Ông ta đã quan sát thật kĩ trang phục của những người khách hàng này, cũng không phải là kém, làm sao có thể ăn quỵt được.
"Ôi, uống tiếp đi, tôi vẫn uống được." Tôn Hiểu thì thào.