Chương 388: Thù bị cắm sừng, không đội trời chung
Ông chủ cảm thấy thật bất lực, không biết thằng nhóc này uống nhiều hay ít mà đã say đến không biết trời đất gì.
"Anh chàng đẹp trai, mười hai giờ đêm rồi, chúng tôi phải đóng cửa, dậy đi, không uống nữa." Ông chủ tiếp tục đẩy vai Tôn Hiểu.
Tôn Hiểu mơ mơ màng màng mở to mắt: "A, muộn thế rồi hả, vậy về nhà ngủ thôi."
Đầu anh ta bây giờ đau như búa bổ, giống như bị ai đánh vậy.
"Khoan đã, chờ một chút, anh chàng đẹp trai, hóa đơn của các cậu còn chưa thanh toán mà, vừa mới tính toán xong, tổng cộng là tám mươi tám nghìn sáu trăm đồng, trừ bớt số lẻ cho cậu, chỉ cần thanh toán tám mươi tư nghìn đồng là được." Ông chủ cầm hóa đơn nói.
Vừa nhắc đến tiền,não bộ Tôn Hiểu ngay lập tức tỉnh táo lại, cả người đều như vừa tỉnh mộng, nhìn khắp phòng mong thấy được một bóng hình quen thuộc.
Không thấy anh cả đâu.
Em gái mời họ ăn cơm cũng biến mất không thấy tung tích.
Cùng lúc đó, một linh cảm xấu dâng lên trong lòng Tôn Hiểu.
Không thể nào.
Cả anh cả lẫn em gái kia đều chạy rồi, để lại anh ta ở đây, thế thì việc trả tiền nhất định là đổ lên đầu anh ta.
"Lúc..." Tôn Hiểu bắt đầu lắp ba lắp bắp: "Lúc cô gái kia rời đi không tính tiền sao?"
"Không có, cô ta đi lúc nào chúng tôi còn không biết." Ông chủ nói.
Nói xong, ông chủ chậm rãi bước lên che chắn cửa phòng, e sợ đối phương tìm cách chạy thoát, như vậy thì hôm nay quán rượu phải làm không công.
Tôn Hiểu nghe ông chủ nói, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Đệch!
Thật hay giả đấy.
Tôi chỉ là muốn kiếm cơm mà thôi, có cần phải đùa bỡn tôi như thế này không?
Đến lúc này, Tôn Hiểu nhanh chóng hối hận muốn chết.
Sớm biết sẽ như thế này, anh ta đã không uống chai rượu trắng đó, uống xong là mê man bất tỉnh luôn, đến khi tỉnh lại trong phòng lại chỉ có một mình.
Ánh mắt ông chủ kì quái nhìn Tôn Hiểu: "Không phải là cậu định ăn quỵt chứ?"
Nghe thấy ông chủ nói vậy, Tôn Hiểu lúng túng gãi đầu, rất nhanh sau đó, đầu bếp và nhân viên phục vụ đều vây lại, có vẻ nóng nảy, trong tay đều cầm một cái nồi.
Dường như chỉ cần anh ta có hành động mờ ám là sẽ lập tức bị hung hăng hỏi thăm một trận.
"Sao lại thế được, chỉ là tôi uống say đến mơ hồ mà thôi, tám mươi nghìn không nhiều, tôi trả được, không cần phải nhiều người thế đâu, xuống dưới tính tiền đi, tôi quẹt thẻ."
"Không thì đưa tôi xem hóa đơn trước đã."
Tôn Hiểu cầm hóa đơn xem xét.
Thức ăn cũng chỉ có mấy trăm đồng.
Chính là rượu này... Được, khá lắm, mẹ nó đây là uống bao nhiêu cơ chứ.
Lúc trả tiền, trong lòng Tôn Hiểu như đang rỉ máu, tiền này cũng là anh ta cực cực khổ khổ kiếm ra, lúc anh ta liều chết cùng với Lâm Phàm chiến đấu với tà vật mới được khen thưởng.
Hiện tại phải trả lại tất cả.
Ngày hai mươi bảy tháng tư.
Một ngày tốt lành sẽ khiến tâm trạng mọi người trở nên vui vẻ.
Bộ phận đặc biệt tiếp đón một người không được hoan nghênh lắm.
Ít nhất thì đây là người mà Độc Nhãn Nam không muốn nhìn thấy nhất. Nếu như có thể, ông ta mà biết hôm nay đối phương sẽ đến chắc chắn sẽ lập tức tránh đi. Cứ coi như muốn tìm thì cũng không tìm được ông ta.
Hạ Khôn Vân, trợ lý của tổng bộ Hạ Đô.
Trước đây từng là bạn học ở Cao viện, khi ở trường thì đối chọi gay gắt. Sau khi tốt nghiệp thì đã một thời gian không gặp nhau. Nếu như nói Kim Thượng Võ là người Độc Nhãn Nam ghét thứ hai thì Hạ Khôn Vân là người ông ta ghét nhất.
Thù bị cắm sừng, không đội trời chung.
“Ông tới thành phố Duyên Hải làm gì? Nơi này không chào đón ông. Tôi khuyên ông nên nhanh chóng đi đi, đừng có ở đây làm ra mấy chuyện không thoả đáng.” Độc Nhãn Nam ngồi trên ghế của Boss, hút một điếu thuốc, liếc mắt nhìn đối phương.
Ý tứ rất rõ ràng.
Đừng nói ở đây không ai chào đón ông, ngay cả cái thành phố Duyên Hải này cũng vậy thôi.
Hạ Khôn Vân rất đẹp trai, dù đã trung niên, nhưng sức hấp dẫn đối với phái nữ vẫn rất lớn, ông ta có một khí chất đặc biệt.
“Đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn còn nhớ chuyện trước đây. Lúc đó Sơ A Đồ chọn tôi, không phải vì tôi đẹp trai hơn ông, nhiều tiền hơn ông, tiến bộ hơn ông. Mà bởi vì tôi hiểu cô ấy hơn ông, cô ấy cần một người hiểu cô ấy chứ không phải một thẳng nam cái gì cũng không biết.”
“Cô ấy đến tháng, ông cũng chỉ cho cô ấy uống nước ấm, nhưng tôi sẽ gửi cho cô ấy đường đỏ. Lúc cô ấy nói lạnh, ông lại nói rằng lạnh sao, cảm thấy thời tiết vẫn ổn, nhưng tôi sẽ cởi áo khoác cho cô ấy.”
“Sự lựa chọn của cô ấy là tự do của cô ấy, người khác không thể áp đặt.”
Hạ Khôn Vân tự nhiên ngồi xuống, nói không ngừng về chuyện trước đây.
Độc Nhãn Nam đã trốn tránh ông ta mười mấy năm rồi. Không phải vì sợ ông ta mà vì bản thân là một người đàn ông, gặp phải chuyện như vậy, thực sự vô cùng nhục nhã.
Từ đó về sau.
Độc Nhãn Nam độc thân đến tận bây giờ.
Trong lòng chịu tổn thương.
Nỗi hận bị cướp bạn gái, quyết không đội trời chung.
Độc Nhãn Nam tức giận nói: “Ông có thể đừng lúc nào cũng nhắc tới chuyện này được không, còn nói nữa tôi thực sự sẽ trở mặt với ông đấy, đúng là quá đáng, quá đáng.”
Một người từ trước tới nay chưa bao giờ bị tức giận đến nỗi choáng váng đầu óc như Độc Nhãn Nam, khi nghe thấy những lời nói của Hạ Khôn Vân đầu óc như muốn nổ tung.
Đối mặt với Độc Nhãn Nam đang tức giận như vậy. Hạ Khôn Vân không hề hoảng loạn một chút nào, khuôn mặt nở nụ cười: “Được, không nói thì không nói. Mấy năm nay có lẽ ông cũng quan tâm đến chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đang sống rất hạnh phúc, sinh được một trai, một gái. Đứa con trai lớn đã trở thành học viên của Phật gia Cao viện. Nó nói muốn đi theo con đường này của người bố nó. Tôi nghĩ như vậy cũng khá tốt, tôi và mẹ nó đều là học viên của Phật gia Cao viện, cũng coi như là con kế thừa sự nghiệp của bố.”
“Đứa con gái nhỏ cũng không tệ, trải qua rèn luyện của tôi năm nay, sau này việc trở thành học viên của Y gia Cao viện cũng không phải là chuyện gì khó.”
Quai hàm Độc Nhãn Nam đang run lên, cây bút đang cầm trong tay bị gãy vì dùng lực quá mạnh.
Bình tĩnh.
Nhất định phải bình tĩnh.
Đối phương đang khoe khoang trước mặt ông ta.
Tôi, Độc Nhãn Nam, là lãnh đạo của bộ phận đặc biệt thành phố Duyên Hải, quyền cao chức trọng, nắm trong tay quyền lợi của cả một thành phố.
Nhưng trong đầu ông ta lại hiện lên một cảnh tượng.
Thắng được cả thế giới thì sao, chẳng phải cuối cùng vẫn thua ông.
Tôi không hiểu phụ nữ sao?
Cái rắm.
Đau bụng, uống nước ấm vốn dĩ có tác dụng.
Có chút lạnh? Thời tiết vốn dĩ rất tốt, đâu có lạnh, là cường giả của Phật gia Cao viện, sao lại già mồm như vậy chứ.