Chương 389: Thù bị cắm sừng, không đội trời chung (2)
Độc Nhãn Nam hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng: “Đừng nói với tôi mấy lời nhảm nhí đó, ông đến thành phố Duyên Hải làm gì? Nếu là đi nghỉ phép thì ở đây không chào đón ông. Nếu như không phải tới nghỉ phép, mà vì chuyện công việc, thì xin lỗi, tôi không giúp được ông.”
Vừa nói mấy lời vô tình vừa nhớ về chuyện đau khổ trước đây.
Tưởng tượng một chút.
Nếu như năm đó không xảy ra những chuyện này.
Nói không chừng ông ta cũng đã có con trai, con gái.
Tất cả đều tại tên khốn nạn Hạ Khôn Vân.
Cướp bạn gái của tôi, để mối tình đầu của tôi sinh con trai con gái cho ông, không liều mạng với ông đã là nhân từ lắm rồi.
Hạ Khôn Vân bất lực nói: “Không cần phải oán hận tôi nhiều như vậy.”
Độc Nhãn Nam không nói gì.
Ánh mắt rất rõ ràng.
Ông nói xem?
“Đi thẳng vào vấn đề luôn, lần này tôi tới là vì tổng bộ cử tôi tới. Hi vọng bộ phận ở thành phố Duyên Hải có thể cho tổng bộ của chúng tôi mượn Lâm Phàm một thời gian, chuyện này có liên quan đến môi trường sinh tồn của loài người.”
“Chuyện này rất nghiêm trọng, tôi không đùa với ông.”
Hạ Khôn Vân nghiêm túc nói.
Độc Nhãn Nam vừa định nói vài câu, ông đang nằm mơ sao, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ông ta, ông ta biết chuyện này rất nghiêm trọng nếu không sẽ không như thế này.
“Có ý gì, có thể có chuyện gì mà lại khiến tổng bộ cần người giúp đỡ.”
“Dựa theo tình hình của tổng bộ chỉ sợ là không cần thiết.”.
Đối với ông ta mà nói, bên phía tổng bộ, cao thủ vô số. Dựa vào thực lực của ông ta thì có thể xếp vào top đầu, nhưng nếu nói là người giỏi nhất quả thực là khoác lác.
Ở tổng bộ, theo đánh giá sơ bộ thì xếp trong top hai mươi cũng không có gì là quá đáng.
Hạ Khôn Vân trầm giọng nói: “Kiếm đạo thông thần giả, Bạch Vân kiếm thần ông biết chứ.”
“Tiền bối Bạch Vân...”
Độc Nhãn Nam lộ ra vẻ kinh ngạc, ông ta đương nhiên biết kiếm đạo thông thần giả Bạch Vân kiếm thần. Về tuổi tác thì lớn hơn bọn họ ba, bốn mươi tuổi. Khi bọn họ còn chưa ra đời thì tiền bối Bạch Vân đã uy danh lừng lẫy. Sau khi vào Phật gia Cao viện, lại càng rõ hơn tiền bối Bạch Vân lợi hại như thế nào.
Chiến tích nổi bật nhất có thể gọi là không có đối thủ.
“Tiền bối sao rồi?”
Độc Nhãn Nam đã gặp tiền bối Bạch Vân vài lần, cũng đã từng trao đổi sâu với nhau, đã giúp ông ta rất nhiều trên con đường tu hành của mình.
Vẻ mặt Hạ Khôn Vân nghiêm túc nói: “Thời gian trước, có một tà vật thần bí ẩn náu ở Hạ Đô, đã thu hút sự chú ý của tiền bối Bạch Vân. Vì đi truy sát nó, nên đã rời khỏi phạm vi Hạ Đô. Nhưng sau này tiền bối Bạch Vân truyền âm về nói nơi này có nguy hiểm, bảo chúng tôi đừng tới, sau đó không có bất kỳ tin tức nào nữa. Vì vậy tổng bộ đã tập hợp vài cường giả cấp Trấn Thành.”
“Nhưng ông cũng biết đấy, cường giả cấp Trấn Thành ở bất cứ thành phố nào cũng vô cùng tài giỏi, là một người trấn giữ quan trọng. Nếu như đột nhiên mất đi quá nhiều, đối với Hạ Đô mà nói là một chuyện không dám tưởng tượng.”
“Vì vậy muốn mời Lâm Phàm, cùng với các cường giả cấp Trấn Thành khác đi tìm hiểu kỹ về nơi mà tiền bối Bạch Vân đã mất tích, tốt nhất là tìm thấy tiền bối Bạch Vân.”
Hạ Đô cũng đã đặc biệt điều tra về chuyện này.
Mặc dù đầu óc vị cường giả này có chút không bình thường. Nhưng dựa theo tình huống của một số chuyện, phía Hạ Đô đã chắc chắn thực lực của Lâm Phàm là cấp Thiên Vương.
Bây giờ có thể tùy ý điều động một vị cấp Thiên Vương là chuyện rất khó.
Ai cũng đều có việc của mình.
Cũng cần phải cạnh giữ rất nhiều nơi.
Đâu thể tùy tiện rời đi, chỉ có thể nghĩ cách để điều chuyển nhân viên.
Độc Nhãn Nam im lặng suy nghĩ.
Khó đây.
Ông ta cảm thấy có chút phức tạp.
Vấn đề mấu chốt nhất là tình hình của Lâm Phàm không ổn định. Dù sao cũng là đến từ bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, chưa chắc sẽ ở lại thành phố Duyên Hải, một khi đến Hạ Đô thì tình hình càng trở nên phức tạp.
Đau đầu.
Làm sao đây.
Mỗi ngày tỉnh lại.
Đều là thời gian vui vẻ nhất của Lâm Phàm và ông Trương.
Mà hiện tại.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi bộ phận, ra ngoài dạo phố, thì bị Độc Nhãn Nam kéo vào phòng làm việc.
Hạ Khôn Vân vây quanh người Lâm Phàm giống như là vây xem bảo vật quốc gia. Ông ta nhìn rất cẩn thận, trong miệng còn nói ra lời khen ngợi.
“Tuổi còn trẻ đã lợi hại như vậy. Rốt cuộc là đã tu luyện như thế nào?”
Ông ta rất tò mò.
Đối phương cũng cỡ tuổi con trai ông ta, nhưng sự cách biệt giữa hai người hình như hơi lớn.
Lâm Phàm rất nghi hoặc nhìn cái người đang vây quanh người anh ta lúc này.
Ông ta muốn làm gì?
Thật sự rất kỳ quái. Ông Trương cũng bị dọa bởi hành vi của đối phương. Tưởng là lại gặp phải một người đầu óc không bình thường. Bọn họ sợ nhất chính là người như vậy.
“Ngồi, ngồi. Tôi nói với các cậu một chuyện.”
Độc Nhãn Nam mỉm cười. Hách Nhân từng nói với ông ta rằng, ông muốn giao tiếp với bệnh nhân tâm thần, thì phải cởi mở tư tưởng của chính mình. Chỉ có cởi mở tư tưởng, ông mới có thể hòa nhập vào thế giới của bọn họ.
Tất nhiên.
Cách nói chuyện cũng khá đặc biệt.
Chỉ cần giỏi động não, thì có thể hòa mình vào trong đó.
Hạ Khôn Vân vừa chuẩn bị nói chuyện, thì bị Độc Nhãn Nam lườm cho ngậm miệng không nói. Theo ý của Độc Nhãn Nam thì là, ông muốn nói cái quỷ gì, ông hiểu cách suy nghĩ của bệnh nhân người ta không?
Ông biết cách giao tiếp với bệnh nhân tâm thần không?
Không hiểu thì đừng nói nhảm.
Thành thật đợi đó.
“Thời gian qua ở đây có tốt không?” Độc Nhãn Nam mỉm cười hỏi.
Nụ cười của ông ta chỉ mang nét u ám, còn có nét ấm áp gượng gạo lấy lệ.
Nét trước luôn luôn là dành cho thành viên.
Nét sau chính là dành cho hai bệnh nhân tâm thần này.