Chương 391: Giống như đã từng quen biết
Chị gái ma thần nói: “Cách này chị thấy ở trên tivi. Chính là hai bên trở thành người yêu, sau đó vào lúc hôn nhau, thì có thể hút máu tươi trong cơ thể đối phương ra.”
“Có điều đây là một chuyện rất mắc cỡ, chị sợ em không làm được.”
Quả nhiên.
Ở thế giới loài người quá lâu, tư tưởng đều sẽ trở nên xấu hơn.
Bộ phim nào dạy cô ta vậy?
Đứng ở trên lầu, em gái ma thần nghe chị gái đề xuất cách giải quyết, khuôn mặt của cô ửng đỏ, hơi tức giận. Đúng là loài người đáng ghét, nếu như không phải anh hút máu của tôi, chuyện đã không phiền toái như vậy rồi.
Hôn?
Em sẽ không đi hôn loài người đâu.
Một ma thần như em, sẽ không đi làm chuyện như vậy đâu.
Chị gái ma thần nhẹ giọng nói: "Chị biết em không làm được, từ từ thôi, không cần phải gấp. Dù sao cũng sẽ nghĩ ra cách, dựa vào tình hình của tên loài người đó, anh ta sẽ không có cách nào tiêu thụ được dòng máu của em đâu."
Lúc hai người bọn họ có được nhận thức đã không biết mình muốn làm gì, cuộc sống là những chuỗi ngày mơ mơ màng màng, vô tri vô giác. Ngoại trừ ngủ thì cũng là ngủ, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong thành thị, dựa vào cách thức đùa giỡn mà quyết định sự sống và kết thúc của một thành phố.
Các cô ấy không thích hủy diệt.
Chỉ là trong đầu luôn có một âm thanh nói với bọn họ, đây là trách nhiệm của mấy người, mấy người tới là để làm chuyện đó.
"Chị, em sẽ nghĩ cách khác đơn giản hơn." Em gái ma thần nói, đôi mắt xinh đẹp nhìn qua phía Lâm Phàm xuất hiện ở khu phố sầm uất, sau đó cơ thể dần tiêu biến cho tới khi không còn hình bóng nữa.
Chị gái ma thần im lặng hồi lâu, thương hại nói: "Đứa em gái đáng thương của chị."
Trên đường phố.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lên phía cao ốc, giống như có người đang nhìn bọn họ vậy. Chỉ là không có thấy bóng người nào cả, nhưng rõ ràng là có cảm giác như vậy.
"Nhìn gì vậy?" Ông Trương hỏi.
Lâm Phàm lắc đầu đáp: "Không có."
Tà Vật Công Kê run lẩy bẩy.
Nó vừa cảm nhận được hai nguồn hơi thở rất khủng bố, con tà vật nội ứng cả ngày bị bao vây bởi nguồn hơi thở khủng bố này đã hoàn toàn hoảng hốt rồi, lại có mấy ai hiểu được sự đau khổ và dày vò mà nó phải chịu đựng chứ?
Ngày 28 tháng 4!
Một chiếc máy bay trực thăng dừng lại trên nóc một tòa nhà đặc biệt của tổng cục.
Kim Hòa Lị đã biết rõ tình hình, chuyện tổng bộ mời tới hai bệnh nhân tâm thần. Dưới sự nhìn nhận của cô ta, có lẽ tổng bộ đã không còn ai để nhờ cậy rồi, nhưng dựa vào kết quả điều tra của cô ta, tổng bộ quả thật rất sáng suốt.
Hai bệnh nhân tâm thần này, thực lực của Lâm Phàm thật sự rất mạnh. Cô ta đã thu thập được một vài tư liệu cụ thể, ví dụ như chuyện thiết bị ảo lần đó, nguyên nhân cốt lõi khiến quá trình vận hành dẫn tới quá tải chính là không gian ảo dựa trên tình huống của một người mà ngưng tụ thành một loại gần giống với tà vật. Nhưng bởi vì cấp độ quá cao khiến thiết bị chuyển động theo không kịp, cho nên đã phát nổ.
Tình huống như này chỉ xuất hiện có một lần.
Chính là lúc vừa mới phát minh ra loại thiết bị này, nó được một vị cường giả cấp Trấn Thành làm thí nghiệm. Thiết bị lúc trước không đầy đủ, cho nên đã xảy ra vấn đề giống như trên.
Sau đó trải qua quá trình cải tiến, đã không còn xảy ra vấn đề như thế nữa.
Cho nên.
Cô ta biết rõ thực lực của Lâm Phàm đã bùng nổ, cho dù là thiết bị ảo sau khi được cải tiến cũng không thể chống đỡ nổi.
Độc Nhãn Nam đứng trước mặt Hạ Khôn Vân, trầm giọng nói: "Cho dù có như thế nào, an toàn của bọn họ là quan trọng nhất."
"Hiểu rồi." Hạ Khôn Vân lên tiếng trả lời.
Chẳng hiểu sao, Độc Nhãn Nam luôn có một cảm giác rối rắm không yên, giống như bọn họ ở thành phố Duyên Hải thì mình còn có thể chăm sóc, rời khỏi chỗ này rồi sẽ không chăm sóc được nữa, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.
"Nếu bọn họ xảy ra chuyện, không chỉ có tôi không tha cho ông, đến cả Hách Nhân cũng không bỏ qua cho ông đâu. Dù có thế nào thì ông cũng phải trông chừng thật tốt cho tôi." Độc Nhãn Nam nghiêm giọng lặp lại đã mấy lần, chỉ có thế mới hiện rõ sự trịnh trọng.
Thật sự thì ông ta có chút lo sợ.
Dù sao hai người này là bệnh nhân tâm thần.
Có trời mới biết bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì, bản thân ông ta là cao thủ đứng thứ hai ở thành phố Duyên Hải, thừa nhận người trước mặt mình đây là cao thủ số một của thành phố Duyên Hải. Nhưng quan trọng là đầu óc không tỉnh táo, mà một khi đã không tỉnh táo thì rất dễ xảy ra chuyện.
Ông ta rất muốn thay Lâm Phàm đi Hạ Đô.
Đầu óc bọn họ đã không được tỉnh táo như thế, lỡ như bị tà vật tận dụng cơ hội này mà tấn công thì làm sao đây? Cũng không thể cầu mong cho đầu óc của bọn họ sẽ bỗng tỉnh táo lại, sau đó là đuổi đánh tà vật được.
Hạ Khôn Vân nói: "Ông vẫn không tin tưởng tôi sao?"
Lúc câu nói này được cất lên.
Độc Nhãn Nam ngây người.
Hạ Khôn Vân cũng ngây người.
Cứ có cảm giác câu nói này có chút thân thuộc, giống như một người đã từng nhận được sự thương hại rất lớn vậy.
Ồ, đúng rồi, hình như là lần đó.
Lúc trước, khi Độc Nhãn Nam và mối tình đầu của mình đi dạo trong trường học đã nghe có người muốn khiêu chiến với ông ta, Độc Nhãn Nam lập tức muốn tới nhận lời thách đấu, chỉ có một rắc rối duy nhất chính là bạn gái đang ở bên cạnh.
Hạ Khôn Vân lúc đó vỗ vỗ ngực, đảm bảo nói: "Tôi đưa cô ấy về, ông vẫn không tin tưởng tôi sao?"
Có lẽ là nhớ lại câu nói này.