Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 395: Tà Vật Công Kê hoảng loạn rồi

Chương 395: Tà Vật Công Kê hoảng loạn rồi
Trực tiếp xuất phát.
Lâm Phàm và ông Trương còn chưa nghỉ được bao lâu thì đã phải tiếp tục lên đường. Theo họ thấy, cuộc sống đầy đủ là cuộc sống tốt đẹp nhất.
Trên máy bay trực thăng vận tải.
Tần Hàn cười nhẹ nói: “Cậu nhóc, tôi đã xem qua đoạn phim của cậu, đúng là rất giỏi, nhưng mà góc độ quay có hơi xa nên tôi không nhìn rõ lắm. Lúc cậu và lực lượng Tà Vật chiến đấu, cậu có cảm nghĩ gì?”
“Tà Vật gì cơ?” Lâm Phàm nghi hoặc hỏi.
Anh ta có nghe nói về hai chữ “Tà Vật” rất nhiều lần, cảm thấy rất kỳ diệu, anh ta chỉ nhớ mấy con vật kia thôi, nhưng anh ta đã không gặp mấy con vật đó lâu rồi.
Mùi vị của chúng rất ngon.
Có những con rất đáng yêu, mùi vị rất tuyệt. Nhưng đáng tiếc là chỉ có anh ta và ông Trương mới có thể hiểu được mùi vị của những con vật đó thơm ngon như thế nào.
Tần Hàn không hỏi nhiều.
Ông ta đã biết nội tình mà ông ta muốn biết rồi.
Xem ra giống như những gì ông ta nghĩ, vốn dĩ lực lượng Tà Vật không phải là do Lâm Phàm đẩy lùi, rất có khả năng là người tài giỏi nào đó sau lưng Lâm Phàm, bởi vì không muốn khoe khoang nên đã đẩy hết công lao qua cho Lâm Phàm.
Rốt cuộc ông ta cũng biết quá ít nội tình.
Vì vậy ông ta chỉ có thể dựa vào một ít suy nghĩ chủ quan này, xác định những chuyện mà mình chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Nếu như ông ta nhìn thấy trận đấu giữa Lâm Phàm và Tà Vật Chương Lang Ma thì ông ta sẽ không có suy nghĩ này.
Vài tiếng đồng hồ sau.
Khí hậu xung quanh trở nên hơi không ổn định, phía dưới là một khu vực rậm rạp, cây cối tươi tốt, đã lâu không bị người phá hoại, môi trường ngày càng tốt hơn, tiếp tục phát triển thì sẽ rất có khả năng trở thành khu rừng nguyên sinh.
Máy bay trực thăng vận tải đáp xuống.
Tất cả mọi người xuống máy bay. Cùng lúc đó, một người lính trinh sát nhìn thiết bị, phân tích hoàn cảnh xung quanh.
“Xung quanh đều bình thường, không có sự biến động trong hoạt động của Tà Vật.” Lính trinh sát báo cáo tình hình.
Anh ta chỉ là lính trinh sát, chỉ có thể phân tích tình hình từ hoàn cảnh xung quanh mà thôi, không thể đi sâu vào trong địa bàn hoạt động của Tà Vật cùng với những người khác. Với sức mạnh của anh ta, có lẽ đi vào là tự đưa mình vào trong miệng đám Tà Vật.
“Chỗ cuối cùng tiền bối Bạch Vân biến mất là ở đâu?” Tần Hàn hỏi.
Lính trinh sát nói: “Theo dữ liệu là ở ba mươi dặm phía Bắc, ở đó từ trường rất mạnh, có lẽ sẽ có nguy hiểm.”
Lâm Phàm và ông Trương tò mò nhìn xung quanh.
“Hoàn cảnh đúng là không tệ.”
“Không khí rất trong lành.”
Bọn họ có tình cảm sâu sắc đối với hoàn cảnh tốt đẹp, nằm trên bãi cỏ của cây cầu qua sông, hít thở không khí trong lành thực sự rất thoải mái.
Sắc mặt của Tà Vật Công Kê nghiêm trọng.
Nguy hiểm!
Không… Đó là mùi vị của đồng loại. Nó lắc lư cái đầu gà, quan sát tình hình xung quanh. Mặc dù không nhìn thấy tung tích của Tà Vật, nhưng nó có thể ngửi được mùi mà đồng loại để lại.
Có lẽ là có Tà Vật đã đi ngang qua vào mấy tiếng trước.
Hơn nữa ngửi mùi thì có thể thấy cấp độ sức mạnh của Tà Vật hơi cao.
“Đừng sợ.” Lâm Phàm vỗ về Tà Vật Công Kê.
Tà Vật Công Kê muốn cười, thật là buồn cười, còn lâu tôi mới sợ ấy. Thân là một Tà Vật Anh Hùng, bây giờ các người đang ở địa bàn của Tà Vật, người phải sợ phải là các người mới đúng.
Một đám người đi vào bên trong.
Lính trinh sát và máy bay trực thăng vận tải dừng ở đây đợi bọn họ trở về.
Máy bay trực thăng vận tải được lắp đặt thiết bị gì đó, có thể hợp làm một với hoàn cảnh xung quanh, giống như trong suốt, sử dụng sự khúc xạ ánh sáng để tái tạo môi trường xung quanh một cách hoàn hảo, nên cho dù là Tà Vật đi qua thì cũng không thể phát hiện ra bóng dáng của họ.
Xung quanh vô cùng im ắng.
Im ắng đến khiến người khác thấy hơi sợ hãi.
Tần Hán nói: “Nhóc con, các người theo sát đấy, ở đây không phải trong thành phố, ở đâu cũng có nguy hiểm, đừng để vì sơ ý mà mất mạng.”
“Cảm ơn đã quan tâm.” Lâm Phàm nói.
Ông Trương nói: “Lâm Phàm rất mạnh, chúng tôi sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tần Hán cảm thấy ông Trương thú vị nên nhìn ông ta thêm vài cái, cho rằng những ông già này là cường giả, sau đó lại phát hiện ra là ông ta đã nghĩ nhiều rồi. Ông ta không hề có biến động nào, bước đi cũng rất yếu, hoàn toàn có thể loại trừ ra khỏi hàng ngũ cường giả.
Thật đáng tiếc.
Ông ta cho rằng lãnh đạo Từ có thể đã nhìn lầm rồi.
Hai người này thật sự không phải cường giả đâu.
Đầu tiên, từ khí phách là có thể cảm nhận được, bất kỳ một cường giả nào cũng đều có khí phách đó, khiến người khác nhìn một cái là cảm thấy xuất sắc.
Chín cường giả cấp Trấn Thành đi cùng nhau, trên người toả ra khí tức mà Tà Vật thông thường không dám đến gần.
Lúc này, chín cường giả cấp Trấn Thành đi phía trước, phía sau là Lâm Phàm và ông Trương. Bọn họ cho rằng hai người chỉ là đi theo thôi, mặc dù tin là họ có sức mạnh, nhưng cũng cho rằng lãnh đạo Từ đã hơi quá khen rồi.
Mặc kệ thế nào.
Bọn họ cũng sẽ bảo vệ Lâm Phàm và ông Trương thật tốt.
Trước khi đến đây, Hạ Khôn Vân có dặn dò bọn họ là phải trông hai người này cho kỹ, mà lời nói này của Hạ Khôn Vân càng khiến bọn họ nghi ngờ hơn.
Các người nói anh ta là cường giả, vậy còn cần bọn họ trông kỹ sao?
Đáng lẽ là nên nói với cường giả người ta rằng, làm phiền hai cường giả hãy chăm sóc chín người sắp trở thành ông già này mới đúng.
Nhưng mà bọn họ đã hiểu sai ý của Hạ Khôn Vân rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất