Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 397: Nếu không phải trên người tôi có trách nhiệm nặng nề, tao nhất định sẽ dạy cho mày một bài học rồi (2)

Chương 397: Nếu không phải trên người tôi có trách nhiệm nặng nề, tao nhất định sẽ dạy cho mày một bài học rồi (2)
Đã thế những gì ông ấy nói không sai chút nào.
Thực sự là có tình huống này.
Mọi người đứng tại chỗ đều suy nghĩ về chuyện này, cảm thấy lời nói rất có lý, hình như thật sự là như vậy.
Tần Hán yên lặng một lúc rồi trịnh trọng nói: “Cứ cho là vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác, đều đã đến được đây rồi không thể nửa đường quay về được, huống hồ với thực lực tám cường giả cấp Trấn Thành của chúng ta, dù là Tà Vật cấp Thiên Vương chúng ta cũng có sức đánh một trận, nhưng nói thật, đã bao năm nay tôi chưa gặp được Tà Vật cấp Thiên Vương.”
“Mục tiêu của chúng ta là tìm được tiền bối Bạch Vân.”
Nói rất có lý.
Đó cũng là mục tiêu chính trong chuyến đi lần này của họ.
“Anh Tần nói có lý, thực sự là như vậy, với thực lực của chúng ta dù gặp phải nguy hiểm cũng có thể lấy đao ra tiếp, huống chi cũng chả phải chúng ta đến tìm rắc rối.”
Người vừa nói là cường giả Mao Sơn cao viện tên Tề Bát Quái, trong tay luôn cầm la bàn, thỉnh thoảng nhìn la bàn nói: “Bước theo bước của tôi, bây giờ đường tôi đi có lai lịch rất lớn, chắc chắn có thể đảm bảo an toàn.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Người khác không biết tình hình của ông ra sao, nhưng bọn họ luôn ở với nhau đến giờ còn có thể không rõ được nữa sao.
Lừa đám thanh niên là được rồi.
Cớ gì còn lừa luôn cả bọn này.
“Đi!”
Tám vị cường giả cấp trấn thành bàn bạc với nhau một thời gian ngắn, thống nhất cách nghĩ rồi tiếp tục đi về phía trước.
Phía xa.
Tà Vật Công Kê chạy nhanh như trộm chỉ hận mình không có cánh mà bay, nguy hiểm, nguy hiểm, thật quá nguy hiểm, nó cảm nhận được nguy hiểm đang đến.
Đã nói Tà Vật đều là một nhà.
Rốt cuộc là ai to gan dám phá hỏng gia đình lớn tốt đẹp như vậy.
Tao thân là anh hùng Tà Vật lại chưa từng thấy.
Đáng giận mà.
Nếu như không phải Tà Vật Công Kê tao đây thân mang nhiệm vụ quan trọng, vì tương lai Tà Vật mà tiến lên, tao thực sự muốn dạy cho tên cặn bã tàn sát đồng loại như mày một bài học.
Chạy đến nơi an toàn rồi Tà Vật Công Kê nói ra những lời bá đạo nhất.
Trong lúc Tà Vật Công Kê còn đang tức giận vì chuyện này, Lâm Phàm từ xa bổ tới ôm Tà Vật Công Kê vào lòng.
“Gà mái, sao đột nhiên mày chạy đi vậy, mày có biết là mày chạy lung tung rất nguy hiểm không.”
Lâm Phàm nhẹ vỗ đầu gà mái nói.
“Cục cục… (Loài người ngu xuẩn, tao đang cứu mày đấy)” Tà Vật Công Kê bị ép ôm vào lòng, không cam lòng kêu lên.
Lâm Phàm vuốt lông bóng loáng của Tà Vật Công Kê nói: “Tao biết mày muốn đi dạo, nhưng mà chúng ta tới đây tìm người, đợi tìm được người xong mới dẫn mày đi dạo được không hả.”
“Cục cục. (Đồ chơi ngu ngốc, đừng tìm nữa, dẫn tao đi đi)”
Tà Vật Công Kê rít gào, nhưng vĩnh viễn chỉ có thể phát ra tiếng cục cục, cho dù nó có trừng mắt gà đến tròn xoe cũng không cách nào ngăn Lâm Phàm hiểu sai ý của nó.
Sau khi Lý Đại Thành đuổi kịp, nhìn thấy cư xử của Tà Vật này kích động đến vậy, cũng lộ ra vẻ sợ hãi, trong lòng như hiểu ra điều gì, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Đây là Tà Vật.
Cảm ứng giữa Tà Vật rất nhạy.
Bọn họ muốn đi về phía trước mà thú cưng Tà Vật lại chạy về phía khác, vậy chẳng phải nói rõ phía trước có nguy hiểm hay sao.
Nghĩ đến đây.
Lý Đại Thành khó mà giữ được bình tĩnh.
“Đi, chúng ta mau qua bên kia xem thử.”
Cút đi!
Cút đi cho tao!
Tà Vật Công Kê gào thét, nó điên cuồng đạp móng gà trong ngực Lâm Phàm, ý nghĩ rất đơn giản, tao chỉ muốn chạy, tao chỉ muốn đi, tao dẫn mày cùng nhau cao chạy xa bay.
Nhưng sao mày lại làm ngược lại cơ chứ.
Đây là hành động rất nguy hiểm.
Đệt!
Đệt tất cả loài người bọn mày.
Tà Vật Công Kê kêu rên, trong lòng đã chửi mười tám đời tổ tông loài người một lượt, không thấy Tà Vật Anh Hùng vĩ đại muốn cứu mạng sống của mày sao.
Sao mày lại không biết quý trọng như thế.
Nếu Tà Vật Công Kê có thể mắng chửi tiếng người, chắc chắn là muốn mắng Lâm Phàm đến tổ tiên cũng không thể nhận ra anh.
Sau khi chạy được một đoạn đường.
Lý Đại Thành dừng bước lại, nghĩ đến tình trạng của đối phương tình huống, nói thẳng: "Cậu đến chỗ máy bay ở đằng kia chờ chúng tôi trước."
Từ hành động của Tà Vật bên cạnh đối phương kia, ông ta cảm giác bọn họ có thể sẽ gặp phải phiền toái.
Chỉ là tình huống cụ thể vẫn khó mà nói.
Có lẽ là ông ta nghĩ quá nhiều.
Nhưng cũng có lẽ thật sự là phiền toái lớn.
Ông ta hy vọng là mình nghĩ quá nhiều.
Lúc này, Lâm Phàm ngồi xổm xuống cõng ông Trương sau lưng, mau chóng cất bước, chạy nhanh về phía trước.
"Ông Trương, ông có cảm thấy gì không?"
Lâm Phàm hỏi.
Ông Trương ôm cổ Lâm Phàm nói: "Cái gì?"
"Ham muốn chiến đấu đang dâng cao."
Nhiệt huyết trong cơ thể Lâm Phàm đang sôi trào, có lẽ anh giống như tà vật có thể cảm nhận được bầu không khí khác thường.
Lý Đại Thành vội vàng nói: "Lâm Phàm, trước tiên cậu qua sân bay bên kia chờ chúng tôi, trước mắt không rõ nguy hiểm, cậu đi rất có thể sẽ cản trở chúng tôi."
Lúc nói ra lời này.
Ông ta cũng cảm giác nói hơi thẳng thừng quá.
Bất kể nói thế nào, người ta cũng là cường giả nơi khác lãnh đạo Từ mời tới, dù sao cũng phải nể mặt. Nói quá thẳng thừng thì không những mất lòng người ta mà còn sẽ khiến người ta cảm thấy sao người Hạ Đô các ông lại không lịch sự như vậy.
Tán gẫu về thể diện với người mắc bệnh tâm thần quả là ý tưởng hay.
"Tôi và ông Trương chắc chắn sẽ không cản trở ông." Lâm Phàm đang chạy, nghiêng đầu sang, nở nụ cười rực rỡ, hy vọng đối phương có thể hiểu tấm lòng của anh.
Anh cũng không phải là loại tồn tại gây thêm phiền phức cho người khác.
Lúc này, Lý Đại Thành không nói gì nhiều.
Ông ta cảm thấy nói quá nhiều.
Thật sự rất không tốt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất