Chương 401: Tà Vật: Tao muốn dùng sức mạnh lớn nhất để đấu với mày, mày đừng khiến tao thất vọng
Phân tích sơ lược cũng đã thấy được thực lực của Tà Vật kia như thế nào rồi.
Nếu như để tổng bộ phân tích thì nhất định sẽ nói độ nguy hiểm của Tà Vật này đã đạt tới giai đoạn cao nhất.
Tần Hán nói: "Những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm chính là trí tuệ của nó cũng không thấp."
Khó giải quyết.
Một loại Tà Vật vô cùng khó giải quyết.
Tà Vật Công Kê có hơi khẩn trương, lúc nhìn thấy loại người ngu xuẩn bị đánh ngã sóng soài về phía trước, nó đã chuẩn bị phẩy cánh chạy trốn rồi. Nhưng nhìn thấy loài người kia vẫn bình an vô sự đứng lên, trong lòng cũng thoáng an tâm được chút.
Xem ra còn có thể chơi tiếp.
Có thể kéo dài tình huống thêm chút.
"Làm phiền chờ một chút."
Lâm Phàm giơ tay lên ra hiệu Tà Vật đợi một lúc, sau đó gập hai chân lại, cúi người xuống.
"Trước khi chiến đấu phải thả lỏng cơ thể."
"Một Hai… Một Hai..."
Hành động khiến không ai hiểu được này lại càng làm cho đám người Tần Hán thêm an tâm, dĩ nhiên là với trạng thái thảnh thơi như thế vô tình cho thấy được Lâm Phàm đang rất bình tĩnh, dường như ngay từ lúc bắt đầu cũng không hề sợ hãi, tất cả đều là đang trải nghiệm.
Một lúc sau.
Năm ngón tay trái của Lâm Phàm khép lại duỗi về phía trước, tay phải thì nắm lại đặt bên hông, hai gối khuỵu xuống đá một cú về phía trước, một cú về phía sau, chuẩn bị xong tư thế để bắt đầu đánh nhau.
"Xin chỉ giáo."
Vừa dứt lời.
Chớp mắt đã biến mất ngay tại chỗ.
"Loài người ngu xuẩn."
Ánh mắt của Tà Vật chuyển động tìm kiếm hình bóng của Lâm Phàm, vẫn giống như cũ mà tìm thấy được bóng dáng của anh ta. Trong lòng nó nghĩ đơn giản đây chính là một tên loài người không biết trời cao đất rộng, triển khai cùng một loại chiêu thức thì có lợi ích gì chứ.
Hơn nữa, còn là tấn công ở cùng một vị trí giống nhau.
Lâm Phàm xuất hiện ở bên cạnh của Tà Vật, cơ thể xoay tròn không ngừng tung ra đòn chân mạnh mẽ. Tà Vật giơ cây kích dài lên chém tới thêm lần nữa, hai chiêu đụng phải nhau, sức mạnh còn kinh khủng hơn so với lúc trước.
Tà Vật duỗi tay muốn tóm lấy cổ chân của Lâm Phàm.
Một cú đá này lại khiến sắc mặt của Tà Vật biến đổi lớn, cây kích dài xoạt xoạt một tiếng đã hiện ra vết nứt, sau đó là càng lúc càng dày đặc. "Roẹt" một tiếng, cây kích dài nứt ra rồi hóa thành từng mảnh vụn. Không có cây kích dài ngăn cản, một cú đá này đã nhắm thẳng vào cổ của Tà Vật.
Tà Vật uốn éo cơ thể, cụp đầu xuống, gắng gượng không để va chạm với mặt đất. Nó khua tay, lại trực tiếp bị Lâm Phàm né được.
Lâm Phàm xoay vài vòng trên không trung, vững vàng tiếp đất, trên mặt nở một nụ cười nói:
"Quả thật mày rất lợi hại, vừa nãy lại bị mày nhìn thấy bóng dáng. Nhưng mà có mạnh hơn nữa thì vũ khí của mày cũng bị tao đánh nát rồi."
"Nhưng mà tao không có tiền bồi thường cho mày đâu, lúc chiến đấu xảy ra hư hao đều là chuyện rất bình thường."
"Mày biết mà."
Lâm Phàm giải thích, chỉ sợ đối phương muốn anh ta bồi thường.
Nhưng mà cho dù có phải bồi thường.
Anh ta cũng không có tiền.
Tần Hán và Lý Đại Thành liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của cả hai thấp thoáng một vẻ khiếp sợ.
"Mạnh thật."
Một đòn đánh nhìn bình thường chẳng có gì khác lạ, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh có tính hủy diệt. Nếu như là bọn họ đối mặt thì nhất định sẽ không thể chịu được.
"Lâm Phàm, cố lên." Ông Trương vẫy tay hò hét cổ vũ.
Lâm Phàm vươn cánh tay ra, giơ ngón cái lên đáp: "Được."
Hô hấp của Tà Vật trở nên dồn dập.
Dần dần chuyển sang giận dữ.
Tà Vật vuốt cái cổ, vặn vẹo, sau đó cầm lấy cây kích dài chỉ còn lại một nửa kia ném xuống đất, tháo bộ áo giáp che chắn trên người xuống. "Bịch" một tiếng, bộ áo giáp rơi xuống đất tạo thành một lỗ trũng.
Lúc này.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ dáng vẻ của Tà Vật.
Làn da màu đen, phía trên có dấu ấn hoa văn màu tím, bắp thịt cuồn cuộn y hệt từng dãy núi nhỏ, ngập tràn một vẻ mạnh mẽ đến hung bạo, ẩn chứa một nguồn sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Tà Vật vặn vẹo cổ, nghe rõ tiếng xương đốt cổ vang lên răng rắc.
“Mày là loài người mạnh nhất mà tao từng gặp, tao tình nguyện dùng sức mạnh lớn nhất để đấu với mày, hi vọng mày đừng khiến tao thất vọng."
Vừa dứt lời.
Chỉ trong chớp nhoáng, Tà Vật biến mất ngay tại chỗ, tốc độ còn nhanh hơn so với Lâm Phàm lúc nãy. Lại thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
Khoảnh khắc xuất hiện, luồng khí được tạo xé toạc mặt đất.
"Nhanh ghê." Lâm Phàm kinh ngạc nói.
Tà Vật vung tay lên, mạnh mẽ đánh về phía đầu của Lâm Phàm. Một tiếng "Bốp" vang lên, Lâm Phàm bị đánh bay về phía xa. Chỉ nhìn thấy cơ thể Lâm Phàm không ngừng bay song song với mặt đất, để lại một khoảng cách vô cùng xa.
"Loài người, mày khiến tao thất vọng quá. Chỉ riêng với thực lực của mày như này cũng không đáng để tao phải cởi giáp!" Tà Vật tức giận nói.
Bốp!
Dường như là chỉ trong nháy mắt.
Lâm Phàm xuất hiện ngay trước mặt Tà Vật, hành động cũng giống như Tà Vật mới vừa nãy, anh ta giơ tay lên đấm thẳng vào đầu của Tà Vật. "Bốp" một tiếng, Tà Vật đã bị đánh bay về phương xa.
Một lúc sau.
Tà Vật loạng choạng đứng lên, lắc lắc đầu. Mũ giáp vỡ vụn rơi loạt xoạt, trên mặt còn lưu lại dấu tay sâu hoắm, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Sau đó, nó nhìn Lâm Phàm với ánh mắt kinh ngạc.
Giống như là không ngờ được, tên loài người này vậy mà lại...
"Vẫn là tôi khá mạnh." Lâm Phàm mỉm cười nói.
Chẳng hiểu tại sao.
Lúc nói mấy lời này lại giống như có chút hả hê, cảm giác này khiến cho đám người Tần Hán đứng xem kia dấy lên một ảo giác lạ thường.
Này có gì hay để hả hê sao?
Nhưng đối với Tà Vật ở bên kia.