Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 402: Ông Trương, ông đừng sợ, giống hệt như lúc trước tu luyện thôi

Chương 402: Ông Trương, ông đừng sợ, giống hệt như lúc trước tu luyện thôi
Ngẫm nghĩ kĩ lại một chút.
Thật sự là rất hả hê.
"Kiểu này giống như cuộc chiến trở lại nguyên trạng vậy."
Tần Hán kinh ngạc cảm thán.
Dáng vẻ bây giờ của ông ta và Lý Đại Thành giống kiểu người nằm trên chiến thắng rồi hò hét tuyệt đỉnh vậy, thỉnh thoảng buông một hai câu quan trọng, hóa thân là bình luận viên của trận chiến, phân tích cảnh tượng ở trước mắt.
May là có hai vị cường giả cấp Trấn Thành không bị ngất xỉu.
Nếu không, toàn bộ hiện trường hiện tại cũng chỉ còn sót lại ông Trương và gà mái, như thế thì cuộc chiến này cũng chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa. Không có khán giả xem, chiến đấu cũng giống như chui vào trong chăn đánh rắm vậy, chỉ có mỗi mình tự thưởng thức.
Vậy còn vui vẻ gì nữa.
"Trở lại nguyên trạng?" Lý Đại Thành nghi ngờ nói.
Tần Hán kiên định đáp: "Đúng vậy, chính là trở lại nguyên trạng, mỗi quyền mỗi cước đều rất bình thường, thế nhưng chúng ta lại không thể đối phó được. Cậu ta rốt cuộc đã tu luyện như thế nào, có hơi tuyệt đỉnh quá rồi."
"Nếu như bọn họ còn tỉnh táo thì chỉ e là sẽ càng có nhiều cái nói hơn nữa."
Cách nói chuyện bây giờ của ông ta tương phản rõ rệt so với tu vi cấp Trấn Thành của bản thân.
Người trước giống như quần chúng đang vây xem.
Người sau lại hoàn toàn không có khí chất.
Một tiếng thét giận dữ vang lên.
Tà Vật tức giận, ánh mắt tóe lửa hừng hực giống như thiêu đốt, chân đạp xuống đất, xuất hiện ở trước mặt rồi tung một cú đánh trúng vào bụng của Lâm Phàm. Một luồng khí mạnh mẽ theo đòn đánh quét qua như dòng lũ, trực tiếp khiến mặt đất lưu lại vết nứt rất dài hình cung.
Cú đấm này đã bao gồm cả sự tức tối của Tà Vật.
Nó đã từng đấu với rất nhiều cường giả loài người, chưa một lần thất bại, lại không có loài người nào có thể chạy thoát khỏi tay của nó. Toàn bộ đều bị nó chém chết, người duy nhất ngoại lệ chính là lão già dùng kiếm đó.
Cho dù đánh bại đối phương.
Lại không thể chém chết đối phương.
Mà hiện tại lại xuất hiện một tên loài người như thế này, còn đánh nó bị thương. Thậm chí cho tới giờ, nó còn không khiến cho người trước mặt này cảm nhận được sự khủng bố của mình, thật sự là không cam lòng.
Rách bươm!
Lâm Phàm cúi đầu nhìn bụng mình.
Chỗ đó trống không, quần áo bị đánh đến rách bươm, lộ ra cơ bụng săn chắc, anh ta bất mãn nói:
"Mày đánh hư quần áo của tao làm gì?"
Ngay lúc anh ta nói lời này.
Tà Vật ngây người, trừng mắt nhìn chằm chằm đối phương.
Chó chết.
Hiện tại là lúc để nói tới quần áo sao?
Ngay sau đó.
Lâm Phàm lộ ra nụ cười xán lạn, nói: "Vừa rồi tao chỉ đang nói đùa thôi, trong lúc chiến đấu xảy ra hư hao là chuyện rất bình thường, tao cũng không có giận đâu, chẳng qua chỉ là thấy đáng tiếc thôi."
"Coi cú đấm này của tao nè."
Anh ta cũng tung một cú đánh trúng bụng của Tà Vật giống như đòn mà nó vừa làm, nhưng sức mạnh lại lấn áp hơn thế. Một cú đó xuyên qua cả cơ thể của Tà Vật, đánh tới chỗ phía xa, cả một mảnh rừng cây nguyên sơ rậm rạp đều bị đánh tới nổ thành một bãi đất trống hoang phế.
Tí tách!
Khóe miệng của Tà Vật nhỏ máu tươi.
"Sao máu của mày lại là màu đen?" Lâm Phàm nhìn máu dính trên cánh tay đang nhỏ xuống, trên mặt lại lộ ra vẻ khó hiểu.
Hiện tại trong đầu anh ta là một bụng câu hỏi, dường như có cả một ngàn câu hỏi tại sao.
Lúc này.
Hô hấp của Tà Vật trở nên gấp rút.
Thở gấp thì chỉ có hai loại.
Một là gào khóc tới cùng cực, gấp rút thở dốc lấy hơi. Một loại khác chính là tức giận đến không còn có thể bày ra biểu cảm gì thêm nữa, sẽ dùng kiểu thở gấp đó mà bày tỏ rằng bản thân tôi bây giờ đang rất tức giận, phát cáu giống như dã thú vậy đó.
"Á!"
Tà Vật nắm chặt hai tay, tức giận thét một tiếng thật dài, một luồng ánh sáng màu đen trùm lên phía ngoài của Tà Vật.
"Loài người, mày đáng chết."
Tà Vật đã tức giận, trực tiếp huơ nắm đấm giống như mưa rơi vào người Lâm Phàm, loại sức mạnh này bộc phát đã khiến tất cả mọi người đều trợn mắt lên, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt nữa.
Mặt đất đang chấn động hiện ra vết nứt, sức mạnh của Tà Vật hơn hẳn sự tưởng tượng của loài người, từng bắp thịt chắc nịch ẩn chứa sức mạnh không thể chống cự, không ai có thể ngăn cản.
Từng quyền lại từng quyền rơi vào người Lâm Phàm.
Với người khác mà nói thì vốn là không nhìn thấy hình ảnh nắm đấm vung tới, chỉ có thể nhìn thấy lúc từng quyền rơi vào người Lâm Phàm lại hiện lên luồng sóng khí chấn động.
"Cậu ta đang làm gì vậy?"
Tần Hán kinh hãi hô lên, ông ta nhìn thấy Lâm Phàm không có đánh lại, qua một lúc rồi cũng vô cùng sốt ruột. Dựa trên tình huống này mà nói thì nhất định sẽ bị đánh chết, loại sức mạnh này nhất định phải đỡ lại, nếu không thì cho dù là cả sắt thép cũng đều không thể chịu đựng được.
Lý Đại Thành nói: "Tốc độ quá nhanh, không đỡ lại được sao?"
"Tôi không tin." Tần Hán nói.
Lúc này.
Ông Trương ôm thật chặt Tà Vật Công Kê, vừa rồi còn khen Lâm Phàm hay, thế nhưng lúc nhìn thấy người kia bị đánh, ông ta lại đứng một chỗ mà sốt sắng, kinh hoảng hô tới:
"Lâm Phàm, cậu sao rồi, tôi sợ đó."
"Đừng đánh bạn tao."
Bốp!
Lâm Phàm nghe tiếng sợ hãi của ông Trương, anh ta nắm lấy hai tay của Tà Vật, quay đầu lại nói: "Ông Trương, tôi không sao, nó đấm vào người tôi, tôi lại cảm thấy rất thoải mái. Ông còn nhớ trước đây lúc ông giúp tôi tu luyện đã lấy đồ đập tôi không?"
"Tôi nhớ." Ông Trương nói.
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Bây giờ chính là kiểu như lúc đó, ông đừng lo lắng."
"À, hóa ra là như thế, vậy tôi an tâm rồi." Ông Trương nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất