Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 403: Ông Trương, ông đừng sợ, giống hệt như lúc trước tu luyện thôi (2)

Chương 403: Ông Trương, ông đừng sợ, giống hệt như lúc trước tu luyện thôi (2)
Làn da của Lâm Phàm dần đỏ lên, anh ta đã từng nhận được muôn vàn cách thức hoàn hảo để gọt giũa ở trong mơ, mà nắm đấm của Tà Vật hiện tại lại giống như búa sắt, không ngừng đập vào cơ thể của anh ta.
Máu trong người sôi lên.
Thật giống như bị đánh ở trên ngọn lửa, mọi tạp chất của cơ thể đều được đánh ra hết.
Tà Vật gầm lên hung tợn, hai tay bị Lâm Phàm nắm lấy không thể cử động được, đối với nó mà nói là chuyện rất kinh khủng. Rốt cuộc phải có sức mạnh như thế nào mới có thể đỡ được một Tà Vật hùng mạnh như nó chứ?
Lâm Phàm nhìn thấy Tà Vật rất tức giận bèn buông tay ra, mỉm cười nói: "Tiếp tục đi."
Khoảnh khắc buông tay ra.
Tà Vật lại điên cuồng vung nắm đấm, ầm ầm ầm, từng tiếng âm thanh nặng nề vang tới tai của mọi người, trái tim cũng có cảm giác đang nhảy theo từng nhịp.
Khủng bố.
Quá khủng bố.
Dáng vẻ đang trố mắt, há hốc mồm của Tần Hán và Lý Đại Thành cũng không bị người khác nhìn thấy, vừa nãy bọn họ thật sự là bị sợ tới choáng váng rồi.
Nhưng rất nhanh sau đó.
Trong tầm mắt của bọn họ, Lâm Phàm nắm lấy hai tay của Tà Vật, nói mấy câu rất khó hiểu rồi lại buông tay ra để cho Tà Vật tiếp tục. Tà Vật rất nể tình mà tiếp tục huơ nắm đấm, nhanh còn hơn tốc độ âm thanh.
Bọn họ là một đầu đầy câu hỏi.
Rất muốn hỏi thăm một vị nhân sĩ biết chuyện nói cho họ biết.
Chuyện mẹ gì thế này?
Là đang muốn làm mẹ gì thế này?
Không biết đã qua bao lâu.
Thế tấn công của Tà Vật dần trở nên chậm lại, sau đó chỉ thấy Tà Vật thở hổn hển, đưa mắt nhìn Lâm Phàm. Dĩ nhiên, nó nhìn thấy loài người kia đang trào máu miệng, tâm trạng coi như cũng không tệ.
Vung ra mấy ngàn quyền cuối cùng cũng đánh cho tên loài người trước mặt phun ra chút máu.
Trước đó cố gắng coi như không có uổng phí.
"Lợi hại, đau lắm đó, thực lực của mày rất mạnh, so với lần trước tao gặp đã mạnh hơn." Lâm Phàm nghiêm túc nói, suýt chút đã khiến cho Tà Vật tự bùng nổ rồi.
"Tiếp đó thì xem tao này."
Tà Vật kinh ngạc, sau đó đã biết câu nói ấy của đối phương rốt cuộc là có ý gì rồi.
Lâm Phàm nắm chặt hai tay, giống như tư thế trước đó của Tà Vật, sau đó huơ huơ nắm đấm liên tục nhắm về phía nó. Tà Vật muốn giơ hai tay lên đỡ lấy, nhưng tất cả đều không có tác dụng.
Vốn dĩ là nó không có cách nào đỡ lại được.
Tà Vật phát hiện, mỗi một quyền rơi vào trên người nó đều khủng bố tới cùng cực.
Ầm!
Ầm!
Mỗi một quyền rơi xuống đều có sức mạnh bạo phát tới cùng cực.
"Sao mình lại không có cơ hội phản kháng nào thế này?"
Tà Vật yên lặng tiếp nhận từng quyền lại từng quyền đánh tới, cả người nó đã không nghe nghe sự điều khiển của nó nữa, cơ thể theo những cú đấm xối xả đó mà lắc lư trái phải.
Tình hình biến đổi khiến tâm trạng của đám người Tần Hán cũng giống như là ngồi cáp treo vậy.
Cứ chốc lại cất cánh lên cao, cứ chốc lại bỗng nhiên rơi xuống.
Lúc trước nhìn thấy Lâm Phàm tùy tiện bị đánh tơi bời, đánh đến mức không có sức chống đỡ lại, sau đó ngừng giữa đoạn, giải thích vài câu rồi tiếp tục bị đánh, vốn tưởng rằng cứ thế mà tiêu đời rồi.
Nhưng hiện tại...
Tà Vật bị đánh đến không còn hơi sức nào chống trả.
Đây thực sự là một trận chiến hoàn toàn mới.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy.
Bọn họ sẽ không thể tin được.
Nhưng bây giờ không quan trọng là tin hay không nữa, tất cả đều đang xảy ra ở trước mặt rồi, anh còn muốn nói cái gì nữa.
Lâm Phàm biết rõ nên giữ chừng mực, mặc dù không biết cụ thể tại sao nhưng về cơ bản thì ý tứ cũng đã rõ ràng, chính là được rồi, còn tiếp tục đánh nữa sẽ chết người.
Anh ta vung một quyền đánh vào trên mặt của Tà Vật khiến cho nó xoay tròn 720 độ trên không trung, sau đó rơi thẳng xuống đất.
"Đã đắc tội nhiều rồi."
Lâm Phàm ôm quyền nói.
Tà Vật nằm ở nơi đó không có nói được một câu vô nghĩa, khắp cả đầu đều bê bết máu.
"Loài người đáng ghét, lại dùng cùng chiêu thức mà đánh trả lại tao."
Nó đối phó với loài người bằng chiêu gì, người trước mặt này đều dùng loại chiêu thức đó mà đánh trả lại nó.
Thua rồi.
Cuối cùng người thua vậy mà lại là nó, là cường giả Tà Vật như nó.
Đúng là chuyện không thể nào chấp nhận được nhất.
"Loài người, mày là cường giả tới từ nơi nào?"
Nó, một Tà Vật không hề coi cường giả loài người cấp Thiên Vương ra gì lại gặp phải kết cục thua thảm hại như thế, vì sao lại biến thành như thế này?
Kết cục đã xảy ra.
Nó đang nghĩ tới một chuyện vô cùng quan trọng.
Có phải mình nên chạy không?
Một Tà Vật có IQ cao như nó biết rõ một đạo lý là không đánh được phải chạy. Không chạy không được, nếu không thì tiếp tục ở lại chỉ có một con đường chết mà thôi.
Lẳng lặng chờ đợi một lát.
"Ơ!"
"Tại sao tên loài người này lại không có ra đòn chí mạng?"
Tà Vật đang hi vọng vào lúc Lâm Phàm triển khai chiêu cuối với nó thì sẽ trực tiếp bỏ chạy, dựa vào ngày trước lúc nó hành hạ kẻ yếu thế hơn tới chết, ngay lúc nó triển khai đòn chí mạng, kẻ yếu hơn sẽ nhân cơ hội đó mà chạy trốn.
Chỉ là với một Tà Vật kiêu ngạo như nó, lẽ nào lại có thể để cho kẻ yếu đó chạy thoát.
Cho dù có đuổi tới chân trời góc biển, cũng phải giết chết kẻ yếu đó.
"Ông Trương, tôi thắng rồi."
Lâm Phàm cười cười, giơ ngón tay cái lên về phía ông Trương. Một trận chiến rất xuất sắc, tâm trạng của anh ta rất tốt, từ lâu đã thèm khát có một trận chiến thật đã như vậy rồi, chỉ là sức bền của đối phương lại không được tốt như vậy.
Mặc dù đã kéo dài một quãng thời gian rồi.
Nhưng so với anh ta thì còn chênh lệch rất lớn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất