Chương 404: Mày là đang sỉ nhục trận thi đấu này của chúng ta
"Wao, Lâm Phàm, cậu thật là lợi hại." Ông Trương hưng phấn nói.
Tà Vật Công Kê thở phào một hơi, đồng thời lại rất khiếp sợ, không ngờ tên loài người ngu xuẩn này sẽ thắng được.
Đáng chết... Mình đang nghĩ cái gì vậy.
Nội ứng không phải rất tốt sao.
Không ngừng cố gắng mà đi theo loài người, nhất định có thể đánh vào chuyện bên trong của loài người đó thật chính xác, từ đó sẽ có cống hiến cho sự nghiệp Tà Vật mà không có Tà Vật nào sánh nổi.
Tà Vật Công Kê cục ta cục tác gào về phía của Tà Vật.
Phiên dịch: Hãy cảm nhận sự dạy dỗ đau đớn thê thảm đó đi, tao đã từng dặn dò mày rồi, xấc xược sẽ đổi lại thất bại thảm hại, đáng tiếc mày lại không tin.
Lời lăng mạ của Tà Vật Công Kê khiến cho cường giả Tà Vật rất tức giận, chỉ là một thứ Tà Vật thấp kém vậy mà lại dám to gan mỉa mai nó.
Nhìn thấy đối phương không có cãi lại.
Nó lại có chút xấc xược, phát huy phong độ gà ỷ lại người này vô cùng nhuần nhuyễn.
"Cục ta cục tác... (Mày chỉ có sức ngang ngược thì có lợi ích gì, thân là Tà Vật, cái cần có là chỉ số thông minh, kiểu mất não như mày chính là phá hoại sự nghiệp vĩ đại của anh hùng Tà Vật như tao)." Tà Vật Công Kê thao thao bất tuyệt.
Tần Hán và Lý Đại Thành phát hiện Tà Vật Công Kê gáy có hơi nhiều lần.
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Tà Vật đang nói chuyện.
Nhưng mà đang nói gì thế?
Chỉ là những chuyện này đều không phải là điểm mấu chốt nhất.
"Lâm Phàm, giết chết nó." Tần Hán hô.
Có thể giết chết một Tà Vật lợi hại như vậy sẽ chính là một đả kích cực kỳ đau đớn và thê thảm đối với Tà Vật, những cường giả Tà Vật cũng giống như cường giả loài người vậy, đều rất khó đào tạo.
Dĩ nhiên, tỷ lệ Tà Vật đạt cấp cường giả có phần nhẹ nhàng hơn so với tỷ lệ đào tạo ra cường giả loài người.
Cho nên.
Mỗi khi tổn thất một vị cường giả loài người, đối với loài người mà nói đều là chuyện không thể nào chấp nhận được.
Lâm Phàm kinh ngạc nhìn Tần Hán.
Giết chết đối phương?
Thật là hành động tàn nhẫn.
Tần Hán và Lý Đại Thành đều có vẻ sốt sắng, cơ hội hiếm có, nếu như bỏ lỡ mất thì thật sự là uổng phí.
Chỉ là bọn họ bảo bệnh nhân tâm thần sát hại người khác, với Lâm Phàm mà nói thì đây nhất định là chuyện không thể làm được.
Nếu nói là con chó, rắn hay heo thì cũng là vì chúng nó đáng yêu, hơn nữa Lâm Phàm và ông Trương đều rất đói bụng, hi vọng những con vật đáng yêu này có thể hòa làm một thể cùng với bọn họ, cho nên mới có thể ăn chúng nó.
Nhưng mà cho dù là ăn sạch thì cũng không có sát hại một cách tàn nhẫn, đều là chờ chúng nó chết rồi mới ăn.
"Yêu cầu của ông, tôi không làm được." Lâm Phàm nói.
Lúc anh ta nói lời này lại quay lưng về phía Tà Vật.
Tà Vật vốn đang muốn chờ cơ hội để chạy thoát, nhìn thấy đối phương quay lưng về phía mình, trạng thái không cam lòng khiến nó kích động, có một ý nghĩ mạo hiểm. Dựa vào tốc độ nhanh hơn cả âm thanh của nó, lúc này chính là có thể đánh lén đối thủ.
Trốn?
Hay là chiến đấu?
Nó đang rơi vào sự lựa chọn.
Xoẹt!
Tà Vật mới vừa rồi còn nằm trên đất đã biến mất trong chớp mắt, sau đó xuất hiện ở sau lưng của Lâm Phàm, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Nó lựa chọn đánh lén, giết chết tên loài người đáng ghét này.
"Cẩn thận đó!" Tần Hán và Lý Đại Thành kinh hoàng hô lên, không ngờ chuyện sẽ lại xảy ra như thế. Đối mặt với loại Tà Vật khủng khiếp như thế, bất kỳ là người nào cũng đều không nên sơ suất.
"Tới địa ngục mà sám hối tội lỗi của mày đi."
Tà Vật dường như hóa thân thành con rắn lớn mà xuất hiện, dốc sức triển khai hết tuyệt chiêu của mình, ở phía sau lưng Lâm Phàm đảm nhiệm móc xuyên qua cơ thể người kia. Móng vuốt sắc nhọn lóe ánh sáng màu đen, hung hăng đâm về phía cơ thể của Lâm Phàm.
Dựa theo tình huống bình thường.
Dù là bất cứ ai cũng đều không thể ngăn chặn được đòn đánh này.
Ngón tay với móng vuốt sắc nhọn này sẽ đâm thủng da thịt của người đó phun ra máu, xuyên sâu vào mà móc trái tim của anh ta ra.
Một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên.
Móng vuốt sắc bén của Tà Vật chạm tới làn da phía sau lưng của Lâm Phàm lại giống như chạm phải vật làm bằng sắt cứng rắn nhất, vốn dĩ không thể nào xé toạc ra được.
"Mày đang đánh lén tao đó hả?" Lâm Phàm xoay người, chau mày hỏi.
Trong mấy phim mà anh ta với ông Trương cùng xem, nhân vật chính đều sẽ bị người khác đánh lén. Một người vốn có thiên phú chiến đấu cao cực kỳ như anh ta đã tiếp thu được những tinh túy đó trong phim từ lâu, cho dù quay lưng về phía đối thủ cũng sẽ đều cảnh giác.
Tà Vật hoảng sợ tới biến sắc, cả người nhanh chóng lùi về sau, kế tiếp là điên cuồng chạy trốn vào trong hố sâu.
Tên loài người này thật đáng sợ.
Vốn dĩ đánh không lại.
Thậm chí là đánh lén cũng đều không thành công, tên đó rốt cuộc là ai, tổng bộ loài người tại sao lại có thể có cường giả kinh khủng như thế chứ?
Lâm Phàm nhìn Tà Vật trốn vào trong hố sâu, tức giận nói:
"Mày là cái đồ không có tinh thần thượng võ, thật sự là quá đáng. Tao phải bắt mày ra ngoài, phải bắt mày xin lỗi vì hành vi của chính mình. Mày không chỉ là đang làm nhục bản thân, còn đang sỉ nhục trận đấu này của chúng ta."
Vừa dứt lời.
Anh ta cũng lao vào trong hố sâu đuổi theo.