Chương 408: Bá chủ Tà Vật Củ Ấu bị khuất phục bởi hiện thực rồi (2)
Nó muốn phẫn nộ gào thét, chứng minh quyết tâm của bản thân.
Chỉ là ngẫm nghĩ lại rồi cũng bỏ đi.
Cứ mặc xác chúng nó nghi ngờ, cuối cùng rồi sẽ có ngày nào đó tụi bây sẽ hiểu, chuyện tao làm cũng là vì Tà Vật. Đợi tới đó tụi bây sẽ quỳ xuống khóc ròng ở trước mặt tao, nói là chúng tôi đã nghi ngờ ngài, có lỗi với ngài, xin hãy tha thứ... Nghĩ tới hình ảnh đó, Tà Vật Công Kê tràn đầy động lực, tất cả đều hướng về một tương tai tươi sáng.
...
Bá chủ Tà Vật ngồi ở trên ghế bá chủ.
Chuyện vừa mới xảy ra khiến nó có chút hụt hơi.
"Sao có thể xuất hiện tên loài người mạnh mẽ như thế?"
Nó đang im lặng suy nghĩ, không nghĩ ra được nguyên nhân.
"Bá chủ, tôi có tin tức muốn báo lại với ngài." Tà Vật Chuột Chũi từ dưới đất chui lên, nhỏ giọng nói.
Loại Tà Vật thấp kém như này đã không thấy nhiều nữa.
Cho dù là Tà Vật Tang Cẩu cấp hai cũng đã từng tiêu diệt bốn thành viên mới ở thành phố Duyên Hải, lập ra chiến tích hiển hách. Trong khi đó, Tà Vật Chuột Chũi dù rất yếu nhưng cũng lợi hại hơn Tà Vật Tang Cẩu một chút.
Nhưng bây giờ thì sao...
Chỉ có thể ở chỗ này thu thập tin tức, tám chuyện lung tung, thật là thứ vô tích sự.
"Nói."
Bá chủ Tà Vật rất bực dọc, tâm trạng tệ tới cùng cực.
Tà Vật Chuột Chũi nói: "Vừa rồi tôi nhận được tin tức, Tà Vật Thằn Lằn bị đánh chạy, Tà Vật Công Kê đi theo loài người là kẻ phản bội của Tà Vật, là nó đã dẫn đường cho loài người tới nơi này."
"Hơn nữa tôi còn nghe nói, bá chủ vừa mới bị hai tên loài người kia đánh một trận tơi bời."
"Bá chủ, ngài là bị đánh thật hay là giả vờ bị đánh?"
Tà Vật Chuột Chũi mong đợi hỏi tới.
Máu nhiều chuyện lại bùng cháy dữ dội.
Chỉ là đầu óc của nó dường như có hơi không thông minh cho lắm.
"Mày qua đây." Bá chủ Tà Vật ngồi ở đó, mặt không có chút biểu cảm ngoắc tay.
Tà Vật Chuột Chũi nói: "Bá chủ, tôi nghe được mà, ngài cứ nói thẳng với tôi là được. Nếu là giả thì tôi sẽ nói cho tất cả mọi người, còn nếu là thật thì tôi sẽ chôn ở trong lòng, xin bảo đảm không nói với ai hết."
"Mày qua đây."
Bá chủ Tà Vật lạnh lùng nói.
Mặt không có chút biểu cảm, không nhìn ra có bất kì tâm trạng gì.
Tà Vật Chuột Chũi khá là nghi hoặc, nhưng vẫn từ từ tiến tới trước mặt bá chủ. Biết đâu bá chủ là muốn nói cho nó nghe bí mật lớn nhất, mà bí mật này thì chỉ có nó mới có tư cách được biết.
Kích động.
Hưng phấn.
Còn có một tia bình tĩnh yếu ớt.
"Bá chủ, ngài có bí mật gì muốn nói cho tôi biết sao?" Tà Vật Chuột Chũi khẽ cúi xuống dò hỏi.
Bộp!
Trong mắt của bá chủ Tà Vật hiện lên vẻ chém giết, một cái huơ tay đã tóm được Tà Vật Chuột Chũi vào trong tay: "Mày biết nhiều quá rồi."
Giữa lúc ánh mắt của Tà Vật Chuột Chũi vẫn còn đang kinh hoàng.
Phụt!
Bá chủ Tà Vật đã trực tiếp bóp nát Tà Vật Chuột Chũi.
Đối với nó mà nói thì loại Tà Vật thấp hèn này chỉ là giun dế mà thôi.
"Thứ chó chết, chuyện mất mặt như thế lại dám truyền bá ra bên ngoài, không thể tha thứ."
Bá chủ Tà Vật vô cùng tức giận.
Chỉ là vẫn không có nói gì thêm.
"Kẻ phản bội Tà Vật? Chính là con Tà Vật Công Kê thấp hèn đó?"
Nó suy nghĩ tới lời nói của Tà Vật Chuột Chũi, lúc trước vốn dĩ không có coi thứ Tà Vật thấp hèn đó ra gì, bây giờ nhìn lại hóa ra tất cả đã có mưu tính từ trước đó cả rồi.
Thứ ô uế của giới Tà Vật.
Lộp cộp!
Ngay lúc nó đang tức giận.
Có tiếng bước chân truyền tới.
"Tìm thấy nó rồi."
Đây là âm thanh của Lâm Phàm, nghe giọng có chút vui vẻ. Bọn họ đi tới chỗ xa lạ này có cảm giác môi trường rất tệ, còn có chút rùng rợn dọa người, lúc này cuối cùng cũng tìm được nhân vật chính thì có thể không vui được nữa sao.
Bá chủ Tà Vật kinh hãi, sao bọn họ lại có thể tới nhanh như vậy?
Đám Tà Vật kia không có ngăn cản bọn họ sao?
Suy đoán của nó không sai, đám Tà Vật kia quả thật không có ngăn cản, con nào cũng đều suy nhược trốn sau góc tối, vô cùng cảnh giác sự tồn tại của Tà Vật Công Kê ở đây.
Bá chủ Tà Vật có hơi sợ hãi.
Nhưng nó vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế bá chủ.
"Sao mày lại muốn đánh lén tao? Hơn nữa sau khi đánh lén tao xong vì sao lại bỏ chạy? Mày có biết hành vi của mày là rất quá đáng không? Chúng ta là đấu võ công bằng, quan trọng nhất chính là tình thần công bằng, phải nên biết chừng mực."
Lâm Phàm nhìn đối phương dò hỏi, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Đối với bất cứ ai, anh ta cũng đều sẽ mỉm cười rất hồn nhiên.
Nhưng mà bây giờ đối mặt với cái tên không có tinh thần thượng võ này, anh ta rất tức giận, vốn dĩ không muốn bày tỏ bất cứ biểu cảm hòa nhã nào với đối phương.
Bá chủ Tà Vật không nói câu nào, nhìn giống như điềm tĩnh, nhưng kỳ thực đang rất sợ hãi.
Tới nhanh quá rồi.
Dựa vào suy đoán của nó, nếu có Tà Vật cản trở thì dĩ nhiên có thể kéo dài thêm được một chút. Thế nhưng lại không ngờ rằng trước đó nó mới chỉ vừa nghỉ ngơi một lát, đối phương đã lại đuổi tới rồi. Đột nhiên, nó cũng cảm thấy áp lực rất lớn, vô cùng khó chịu.
"Sao mày lại bất lịch sự như thế, tao đang tra hỏi mày đó." Lâm Phàm nói.
Bá chủ Tà Vật nhìn Lâm Phàm, tay vuốt ve tay vịn bằng đá trên ghế bá chủ, thấp giọng nói: "Loài người, tao thừa nhận là mày rất mạnh, bằng lòng gọi mày là người mạnh nhất, nhưng hiện tại mày thật sự rất quá đáng."
"Mày cho rằng trạng thái của tao lúc ở trên mặt đất là mạnh nhất sao?"
"Tao nghĩ mày sai rồi, sai rất trầm trọng. Tao không muốn giết mày, bây giờ biến đi cho khuất mắt tao, tao có thể không giết mày."
Bá chủ Tà Vật uy vũ, bá đạo nói.