Chương 409: Lão kiếm thần Bạch Vân rất hoang mang
Kiểu thô bạo phảng phất như này kéo tới bao phủ, khiến không khí xung quanh có chút kiềm chế, mà đám Tà Vật nấp trong góc tối kia lại run lẩy bẩy. Đó là hơi thở của bá chủ, loại thấp kém như tụi nó chỉ có thể nấp trong bóng tối mà duy trì cái mạng tàn này.
Bá chủ Tà Vật đứng lên ở chỗ bậc thang, một vùng tối đen bao trùm lấy cơ thể của nó, khuôn mặt lại thoắt ẩn thoắt hiện, phối hợp cùng với giọng điệu và thần thái của nó quả thật khiến cho người khác có cảm giác giống như đang đối diện với Boss mạnh nhất vậy.
Tà Vật Công Kê bị khí thế của đối phương làm chấn động rồi.
Cảm giác đối phương không giống như đang nói láo, mà tất cả đều là sự thật.
Tà Vật Công Kê muốn nói cho Lâm Phàm.
Chúng ta đi thôi.
Ở trên mặt đất, người ta thật là chưa có triển khai toàn lực đâu, tới nơi hoàn cảnh tối tăm như này nhất định là có thể phát huy được thực lực mạnh hơn nữa.
"Lâm Phàm, sao giờ đây?" Ông Trương hỏi.
"Tất cả cứ giao cho tôi, yên tâm."
Lâm Phàm không có để ý tới lời nói của bá chủ Tà Vật, rất nghiêm túc mà nói: "Hiện tại tao rất là nghiêm túc nói cho mày biết, mày nhất định phải xin lỗi vì hành vi của mình, nếu như mày nói xin lỗi thì tao sẵn sàng tha thứ cho mày."
"Mặc dù mày cho tao cảm giác rất hung ác, nhưng tao có thể cảm nhận được trong lòng mày có khát vọng yêu thương."
Anh ta từng bước một lướt qua bậc thang.
Tim của bá chủ Tà Vật đập rất nhanh.
Không hay rồi.
Không đe dọa được đối phương, xem tình hình trước mắt còn phải mặt đối mặt mà nói chuyện với đối phương nữa. Nó im lặng nghĩ ngợi, rốt cuộc có cách gì mới có thể giải quyết đối phương đây.
Mãi cho tới lúc Lâm Phàm đi tới trước mặt nó.
Nó nắm chặt hai tay, lửa giận không phục trong lòng cháy lên, trong ánh mắt lập lòe một vẻ hung ác, thật can đảm...
Nhưng hiện thực đã khuất phục bá chủ Tà Vật Củ Ấu rồi.
Nó chậm rãi buông lỏng đôi bàn tay ra.
Cúi đầu!
Khom lưng!
"Xin lỗi!"
"Tao sai rồi!"
Bá chủ Tà Vật cúi đầu, trong hốc mắt có chứa nước mắt không phục.
Rất nhanh sau đó đã được hút ngược vào bên trong.
Không thể khóc.
Giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
Nhưng mà khoảnh khắc cúi đầu nhận lỗi đó, bá chủ Tà Vật như nó đã không còn chút tôn nghiêm nào nữa rồi. Hơn nữa còn bị mấy Tà Vật nấp trong góc tối nhìn thấy, sau này làm sao còn ngóc đầu lên nổi nữa?
Đám Tà Vật nấp trong góc tối rất khiếp sợ.
Bá chủ lại cúi đầu trước loài người.
Chẳng lẽ bá chủ cũng là kẻ phản bội sao?
Tà Vật Công Kê được ông Trương ôm trong ngực cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Bá chủ chịu thua, khu căn cứ địa của Tà Vật từ đây sẽ không còn tồn tại được nữa, không có một Tà Vật nào sẽ phục tùng một vị bá chủ đã cúi đầu trước loài người.
Tương lai của Tà Vật nói tóm lại vẫn cần nhờ vào mình.
Vốn dĩ không trông cậy những Tà Vật khác được.
Tuy nói thực lực của mình quả thật không ổn, nhưng mà mình có một đầu óc trí tuệ cực siêu, còn có thể buông bỏ khí thế, lấy tài hoa của bản thân mà làm rung động loài người, thành công mai phục ở bên cạnh loài người.
"Nhận sai chính là đứa trẻ ngoan."
Lâm Phàm vỗ nhẹ bả vai của bá chủ Tà Vật, lần nữa nở nụ cười. Anh ta sẵn sàng tha thứ cho đối phương, ai mà không từng phạm phải lỗi lầm chứ, chỉ cần có thể sửa đổi thì vẫn là đứa trẻ ngoan.
Bá chủ Tà Vật cảm nhận được bàn tay của loài người đặt trên vai nó, nhìn như rất nhẹ, nhưng trong lòng của nó lại giống như bị cả ngọn núi lớn đè mạnh xuống tim vậy.
Đau không thể thở nổi.
Nó cũng muốn phản kháng.
Nhưng đánh không lại đối phương thì có thể làm sao đây? Ai nói là Tà Vật thì không yêu quý tính mạng của mình, chỉ có mấy con Tà Vật không có não mới dùng cả tính mạng để trải nghiệm kết quả của sự bướng bỉnh thôi.
"Ông Trương, chúng ta đi thôi."
Lâm Phàm nở một nụ cười xán lạn. Đối với anh ta mà nói, có thể khiến cho đối phương biết sai mà sửa cũng đã là một tiến bộ rất lớn, cũng chứng tỏ mọi chuyện anh ta làm là đúng đắn.
Nếu như sai, người khác chắc chắn sẽ không nhận sai.
Chỉ có thể là đúng thì người ta mới nhận sai.
"Cậu thật tuyệt." Ông Trương sùng bái nói.
Lâm Phàm cười nói: "Cũng thường thôi, chỉ là nói cho nó biết giá trị quan đúng đắn, tôi không mong rằng giá trị quan của nó lệch lạc càng lúc càng xa, để ngừa chuyện nó đi lầm đường lạc lối."
Lầm đường lạc lối, bốn chữ này dùng rất hay.
Dựa vào tình hình bây giờ của Tà Vật mà nói, bọn nó có lầm đường hay không thì đã không có khác biệt gì quá lớn nữa rồi.
"Ồ! Đó là gì vậy?"
Lâm Phàm nhìn thấy một bộ kedama cách đó không xa lại vô cùng kinh ngạc, anh ta chưa từng gặp qua đồ vật nào như vậy, món đồ vật rất kỳ lạ.
Cho dù là bệnh nhân tâm thần thì cũng có một lòng hiếu kỳ.
Với những chuyện không biết trước đó, sự tò mò còn mãnh liệt hơn so với bất cứ ai.
Bá chủ Tà Vật trầm ngâm, kedama là cường giả loài người. Mục đích của bá chủ Tà Vật chính là giết chết đối phương, tuy nói là nó thắng nhưng cũng rất khó chém chết đối phương, bây giờ bị tên loài người này phát hiện, tình huống rất không ổn.
"Lâm Phàm, đây là gì?"
Kedama này có màu trắng lấp lóe, thật là thứ đồ đẹp mắt, ông Trương muốn duỗi tay chạm vào nhưng lại bị Lâm Phàm ngăn cản.
"Đừng động vào, cái này rất sắc bén, sẽ cắt đứt ngón tay." Lâm Phàm nói.
Tà Vật Công Kê ngửi được hơi thở của loài người, hơn nữa còn rất mạnh mẽ. Bên trong khối cầu này có che giấu loài người, nó quay đầu nhìn về phía bá chủ Tà Vật, phát hiện đối phương đang đứng yên tại chỗ, do dự không dứt khoát, giống như là muốn ra tay.
"Cục cục cục... (Khoảnh khắc sau khi mày nhận lỗi đã ném hết tôn nghiêm của Tà Vật rồi, nếu tao là mày thì nhất định sẽ không chần chừ ở chỗ này, mà chính là rời khỏi đây rồi)."
Tà Vật Công Kê gào về phía đối phương.