Chương 410: Lão kiếm thần Bạch Vân rất hoang mang (2)
Nói những lời mà một Tà Vật thấp kém như nó lẽ ra không thể nói ra được.
Quả nhiên.
Từ sau khi có chỗ dựa, Tà Vật Công Kê đã dần biến thành một con gà xấc xược.
Đầu tiên.
Nói chuyện có khí phách.
Đối diện với Tà Vật hùng mạnh đều không chút kiêng dè nào.
Thường hay đứng ở lập trường là một anh hùng Tà Vật, dùng giọng điệu nghiêm khắc nhất mà răn dạy đối phương.
Nếu như không có Lâm Phàm, dựa vào tính cách xấc xược của Tà Vật Công Kê thì chỉ e là không bước nổi nửa bước, rất có thể đến cả chết cũng không biết sẽ chết như thế nào.
Tà Vật Công Kê nói: "Mày nhìn chằm chằm tao bằng thứ ánh mắt gì thế kia? Tao là anh hùng Tà Vật, công nhận là thực lực của mày rất mạnh, nhưng hẳn là mày hiểu rõ, thực lực không đại diện cho gì cả, hy vọng sống duy nhất chính là đầu óc thông minh."
"Đi đi, rời khỏi chỗ này, tìm một nơi thích hợp với mày mà sống đi."
Tà Vật Công Kê bá đạo đứng ở đỉnh cao của Tà Vật, nói một câu bá đạo nhất.
Bá chủ Tà Vật phát ra tiếng gào trầm thấp.
Tà Vật Công Kê không hề sợ hãi chút nào.
Cáo mượn oai hùm, giả vờ làm dáng.
Lúc trước còn có thể bị mày dọa sợ.
Còn hiện tại... Đã không có chuyện đó nữa rồi.
Tiếng kim loại ma sát không ngừng vang bên tai, Lâm Phàm khẽ vuốt tay lên kedama, một kiểu kiếm khí cực kỳ sắc sảo, một kiểu thân xác cứng cáp không có gì phá nổi, trận quyết đấu giữa mũi giáo và khiên chắn.
Lâm Phàm thử đụng một góc kedama.
Cứng ngắc, kiên định, không hề nhúc nhích.
"Trong này rốt cuộc có cái gì?"
Lâm Phàm tự hỏi, sau đó năm ngón tay nắm chặt thành quyền, tung ra một cú đánh đến cả bá chủ Tà Vật cũng không có đủ sức lực triển khai mà nhắm về phía kedama, thứ đồ vật đó bị đánh xuyên qua thủng một lỗ, có thể nhìn thấy bóng người bên trong.
Khóe miệng của tiền bối Bạch Vân phun ra máu.
Kedama bị phá vỡ khiến ông ấy bị thương rất nặng.
Bá chủ Tà Vật chịu sự kích thích của Tà Vật Công Kê đã muốn thử đánh lén Lâm Phàm thêm lần nữa, Nhưng mà nhìn thấy cảnh đối phương đấm thủng kedama, nó đã thả lỏng nắm đấm ra, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Quả nhiên...
Nghĩ quá nhiều sẽ tự lừa mình dối người, sẽ có thêm một lần hối hận, sẽ chịu thêm một lần đả kích. Người vĩnh viễn không thể chấp nhận được đều là nó.
"Ông Trương, ông nhìn ông ấy có thấy quen không?" Lâm Phàm hỏi.
Ông Trương liếc mắt nhìn: "Có quen."
"Nghĩ thử xem."
"Tôi đang nghĩ đây."
Sau đó, hai người bọn họ nhìn lẫn nhau, trong mắt phát sáng, đồng thanh nói: "Tôi biết ông ấy là ai... Ông/Cậu nói trước đi."
Thoáng ngừng một chút.
Hai người cùng cười ha hả, nói: "Lão kiếm thần Bạch Vân."
"Hà hà!"
Trong mắt người khác, cách thức nói chuyện vui vẻ của hai người chính là một kiểu phát tác của chứng bệnh thần kinh.
"Đồ điên." Tà Vật Công Kê nói thầm.
Lâm Phàm lột toàn bộ kedama ra. Đến cả bá chủ Tà Vật đều tạm thời không có cách nào phá vỡ được sự phòng ngự của kedama, vậy mà vào trong tay Lâm Phàm, nó cũng giống như là bùn nhão trên mặt đất, tùy ý đã có thể lột ra.
Chẳng có khó khăn gì.
"Lão kiếm thần Bạch Vân, ông không sao chứ? Đừng ngủ nữa, tỉnh lại đi." Lâm Phàm nắm lấy hai vai của ông ấy lay lay.
Ông Trương trầm giọng nói: "Có cần tôi châm cứu cho ông ấy hay không? Tôi thấy với năng lực của tôi, nhất định có thể khiến ông ấy tỉnh lại."
"Thế nhưng ông ấy đâu có bị thương đâu." Lâm Phàm nói.
"Nhưng mà ông ấy chảy máu kìa." Ông Trương nói.
Lâm Phàm im lặng suy nghĩ, nói: "Nói rất có lý, vậy thử một lần đi. Tôi tin vào năng lực của ông, nhất định có thể khiến ông ấy tỉnh lại."
Ông Trương nói chắc nịch: "Nhất định có thể."
Chỉ có nói tới việc châm cứu, ông Trương mới bày ra dáng vẻ tự tin nhất, hơn nữa trong ánh mắt còn sáng lấp lánh. Người khác có thể không tin ông Trương, nhưng Lâm Phàm là có lòng tin tuyệt đối vào ông ta.
Nếu không thì anh ta cũng không để ông Trương châm nhiều năm như vậy.
Tuy mỗi lần đều sẽ nằm viện.
Nhưng cũng bởi vì nằm viện, mới có thể chứng minh ông Trương có năng lực, nếu như không có năng lực, vậy anh ta sẽ không có nằm viện rồi.
Giải thích như vậy.
Không có bất kỳ dấu hiệu mát dây nào hết.
Rất ổn.
Ông Trương móc của báu ra, ngón tay cầm lấy một cây ngân châm, huơ một vòng xung quanh lão kiếm thần Bạch Vân, tìm kiếm vị trí tốt nhất để châm cứu.
Hmm… Hmm.
Lúc xuất hiện âm thanh kỳ quái này.
Cũng đồng nghĩa với việc có người sắp tỉnh.
Lão kiếm thần Bạch Vân chớp mi, cảm nhận được có người ở sau lưng mình, tính cảnh giác bộc phát mạnh mẽ. Ông ấy giơ tay lên chộp về phía ông Trương, tốc độ của Lâm Phàm lại nhanh hơn đã trực tiếp tóm được tay của lão kiếm thần Bạch Vân.
"Tỉnh rồi?"
Lão kiếm thần Bạch Vân kinh ngạc, sau khi nhìn rõ được là con người, trong lòng lập tức nới lỏng cảnh giác: "Tỉnh rồi."
Lâm Phàm nói: "Ông Trương, không cần châm kim, ông ấy tỉnh rồi."
Ông Trương lộ vẻ mặt tiếc nuối, không cam lòng mà thu hồi ngân châm lại: "Tôi còn nghĩ sẽ được thể hiện một chút nữa."
Lúc này.
Lão kiếm thần Bạch Vân phát hiện xung quanh rất tối, đậm đặc hơi thở của Tà Vật. Hẳn là đang ở địa bàn của Tà Vật, còn hai người trước mặt này rất có thể là cao thủ do tổng bộ Hạ Đô phái tới.
Chỉ là... Rất lạ, chưa từng thấy.
"Tà Vật..."
Lão kiếm thần Bạch Vân nhìn thấy Tà Vật Công Kê không phải người, không đúng, hẳn không phải là gà trống bình thường, sau đó lại chưởng một cú về phía Tà Vật Công Kê.
Bụp!
Lại bị Lâm Phàm ngăn cản.
"Nó là thú cưng của tôi."