Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 411: Lão kiếm thần Bạch Vân rất hoang mang (3)

Chương 411: Lão kiếm thần Bạch Vân rất hoang mang (3)
Lâm Phàm ôm Tà Vật Công Kê vào trong ngực, không hiểu vì sao đối phương lại làm hại thú cưng của mình. Thật là nguy hiểm, người ngay lúc này sao lại có thể bạo lực như vậy chứ.
Thú cưng?
Lão kiếm thần Bạch Vân không hỏi tiếp, hoàn toàn không có để tâm tới Tà Vật cấp ba này. Sau đó lại nhìn thấy bá chủ Tà Vật đứng ở chỗ ghế bá chủ kia, sắc mặt ông ấy lập tức kinh hãi.
"Hai người cẩn thận, đó là Tà Vật cấp Thiên Vương, thực lực rất mạnh. Hai người đi trước đi, ông già này sẽ yểm trợ phía sau cho hai người."
Vừa dứt lời.
Chỉ thấy lão kiếm thần Bạch Vân chém về phía bá chủ Tà Vật, bàn tay dù không có kiếm nhưng lại có thể tụ khí lại thành hình kiếm.
Lâm Phàm và ông Trương liếc mắt nhìn nhau, không hiểu tình huống lúc này. Bọn họ cảm thấy đối phương thật kì lạ, vì sao lại liều mạng tới cùng với con Tà Vật kia chứ.
Bá chủ Tà Vật cảm nhận được hơi thở của tên cường giả loài người này rất yếu, vừa định ra tay thì lại nhớ tới Lâm Phàm. Nếu như lại chém giết loài người ở ngay trước mặt của anh ta thì bản thân mình chưa hẳn đã có thể sống sót.
Haiz!
Áp lực thực tại chèn ép, bá chủ Tà Vật khó mà có thể phô bày ra vẻ thô bạo đã từng.
Một quyền đấm tới.
Không dám dùng sức.
Lão kiếm thần Bạch Vân bị đánh lùi thẳng về sau, hai tay dang ra ổn định lại cơ thể, sắc mặt có chút trắng bệch.
"Trước đó triển khai Kiếm Khí Hộ Thân đã tiêu hao quá nhiều sức lực, hiện tại chỉ có thể phát huy được một, hai phần công lực mà thôi."
Trong phút chốc.
Lại thấy lão kiếm thần Bạch Vân gầm nhẹ một tiếng, hai tay hợp lại giơ lên phía trên đỉnh đầu giống như khổng tước xòe đuôi, phía sau lưng ngưng tụ từng vệt kiếm khí.
"Vạn Kiếm Đạo."
Hai tay chưởng về phía trước.
Xoẹt!
Xoẹt!
Ngàn vệt kiếm cùng bắn ra hóa thành Kiếm Long, không ngừng chĩa về phía cơ thể của bá chủ Tà Vật.
"Đi!"
Triển khai xong chiêu thức lớn khiến sắc mặt của lão kiếm thần Bạch Vân càng thêm trắng bệch, ông ấy nắm cổ áo của Lâm Phàm và ông Trương lôi ra phía ngoài cửa.
Suốt cả quá trình, Lâm Phàm và ông Trương đều ngơ ngác.
Vị lão kiếm thần này đang làm gì vậy?
Rõ ràng là có thể chậm rãi mà rời đi, tại sao lại phải gấp rút như thế? Là vì đang có chuyện gì gấp sao?
Bá chủ Tà Vật vẫn đứng im ở đó.
Mặc cho ngàn vệt kiếm oanh tạc bắn tới.
Đến cả làn da của nó cũng chẳng có hề hấn gì.
Sức lực còn lại của lão kiếm thần Bạch Vân quá yếu, cho dù triển khai chiêu thức lớn nhưng cũng vô dụng. Uy lực quá yếu, không còn trạng thái lúc đỉnh cao nữa.
Cũng trong tình huống lúc này.
Đừng nói là Lâm Phàm và ông Trương có hơi ngơ ngác.
Đến cả bá chủ Tà Vật cũng rất ngờ nghệch.
Ông già này có bị điên không?
Bá chủ tao đây đứng ở chỗ này còn chưa có cử động, đến cả một câu còn chưa nói. Mày ở bên kia lại nhào ra tung mấy chiêu, sau đó hoảng hốt mà chạy trốn... Bộ có ai muốn truy sát mày chắc?
Có tên loài người kia ở đó.
Cho tới giờ, nó đều không có dám ra tay.
Bá chủ Tà Vật cảm giác nơi này không thích hợp ở lâu nữa.
Quá nguy hiểm.
"Phù!"
"Bầu không khí tươi mới chết tiệt này, mãi vẫn luôn mê người như thế."
Sau khi mang cả đám rời khỏi hố sâu, lão kiếm thần Bạch Vân mới hít lấy hít để từng ngụm không khí tươi mới.
Bị nhốt ở trong đó quá lâu, mùi ngửi được đều là mùi hôi thối của Tà Vật, suýt chút nữa đã ngạt chết rồi.
"Kì lạ, Tà Vật vừa nãy sao lại không có đuổi theo ra đây nhỉ?"
Dựa theo tình huống trước đó thì với tình trạng hiện tại của ông ấy, đừng nói là ngang tài ngang sức với bá chủ Tà Vật, chỉ đỡ nổi vài chiêu thôi cũng đã hay lắm rồi. Nhưng mà, bá chủ Tà Vật lại không có đuổi theo ra đây.
Chẳng lẽ là có nguyên nhân gì đó?
"Lão kiếm thần Bạch Vân."
Tần Hán và Lý Đại Thành hô.
Không ngờ Lâm Phàm lại thật sự cứu được lão kiếm thần Bạch Vân. Thực ra bọn họ nào có biết tất cả đều là duyên phận, nếu như Lâm Phàm không phải tò mò về món đồ kemada kia thì bây giờ lão kiếm thần Bạch Vân vẫn còn đang ở trong hố sâu kia.
Hai bên tụ hội.
Lão kiếm thần Bạch Vân cảm kích nói: "Cám ơn hai người đã tới cứu tôi, nếu như không phải nhờ hai người, ông già như tôi đây cũng không biết có thể cầm cự tới chừng nào."
Tần Hán và Lý Đại Thành vô cùng xấu hổ lúng túng.
Bọn họ đích thực là tới để cứu lão kiếm thần.
Nhưng thật đáng tiếc lại bị bá chủ Tà Vật diệt toàn quân, nếu như không phải có Lâm Phàm thì kết quả của bọn họ cũng như thế, nhất định sẽ đi lãnh cơm hộp trước lão kiếm thần một bước rồi.
"Lão kiếm thần, ông cảm ơn sai đối tượng rồi. Kỳ thực cậu ấy mới là người cứu ông, cũng đã cứu chúng tôi."
Tần Hán chỉ về phía Lâm Phàm, nói với lão kiếm thần: "Cậu ấy là Lâm Phàm, cường giả được tổng bộ mời tới từ thành phố Duyên Hải. Đừng khi dễ cậu ấy trẻ tuổi, nhưng thật ra rất mạnh, còn lợi hại hơn cả chúng ta."
Lão kiếm thần Bạch Vân kinh ngạc trừng mắt nhìn Lâm Phàm, sau đó cười to: "Anh hùng xuất thiếu niên, là tôi thiển cận, không ngờ loài người chúng ta lại có một cường giả như vậy. Bây giờ tôi hiểu vì sao bá chủ Tà Vật lại không đuổi theo ra đây rồi, hẳn là đã bị thu phục."
Ông ấy nhớ lại, bá chủ Tà Vật đều không có mặc áo giáp và mang vũ khí bên người.
Thoáng nhìn lại tình hình xung quanh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất