Chương 412: Ai to gan dám phóng đạn hạt nhân
Cảnh tượng như này không giống do con người làm ra, hẳn là trước đó đã xảy ra trận chiến rất kịch liệt.
Nhớ tới dáng vẻ mình nắm cổ áo Lâm Phàm trong hố sâu rồi dắt bọn họ rời khỏi, nét mặt già nua của ông ấy ửng đỏ, có hơi mất mặt, giống như là múa rìu qua mắt thợ vậy.
Càng khiếp sợ hơn là đối phương còn trẻ tuổi như vậy.
Quá mức rối rắm.
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy sẽ rất khó tin được thực lực của đối phương.
Tần Hán nói: "Lão kiếm thần, nhiệm vụ của chúng tôi chính là cứu ông ra ngoài. Hiện tại chúng ta vẫn phải nhanh về thôi, dù sao chỗ này là vùng ngoại ô, hơn nữa còn là căn cứ địa của Tà Vật. Nếu như xảy ra chuyện gì không hay, chỉ e là sẽ gây ra phiền toái."
Thực lực của Tà Vật rất khủng bố.
Nếu không cũng không thể khiến vô số cường giả loài người cảm thấy nan giải như thế.
Trước đây, Tà Vật khá là điềm đạm.
Số lần Tà Vật khủng bố xuất hiện cũng không nhiều. Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, Tà Vật khủng bố càng lúc càng nhiều.
Cứ như Tà Vật đã trải qua đợt thanh tẩy vậy.
Nói thật...
Đây là chuyện không ổn.
"Được, trước tiên rời khỏi đã." Lão kiếm thần Bạch Vân lên tiếng đáp.
Ông ấy không có đề nghị tiến vào trong hố sâu chém chết Tà Vật kia.
Mặc dù nắm được phần thắng rất lớn.
Nhưng có nguy hiểm không lường trước được.
Ấy nhưng vào lúc này.
Bọn họ phát hiện Lâm Phàm đang ngẩng đầu nhìn lên trời.
"Lâm Phàm, sao thế?" Tần Hán hỏi.
Lâm Phàm nói: "Tôi cảm nhận được có nguy hiểm đang kéo về phía chúng ta bên này."
Sắc mặt của bọn họ thay đổi lớn.
Nguy hiểm?
"Không phải là có Tà Vật kinh khủng hơn tới chứ?"
Tần Hán đã quá rõ ràng thực lực của Lâm Phàm rồi, cứng cáp đến đáng sợ. Nếu anh ta cảm thấy có chuyện nguy hiểm vậy đó sẽ là chuyện khủng bố biết nhường nào.
Nói thật.
Với tình trạng bây giờ của lão kiếm thần Bạch Vân, vốn dĩ không thể phát huy sức chiến đấu được bao nhiêu.
Mà hiện trường còn có nhiều người bị thương như vậy, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm thì làm sao có thể đối đầu được.
Lâm Phàm nhìn lên trời.
Bọn họ cũng nhìn lên trời, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nếu như là Tà Vật thì bọn họ đã có thể cảm nhận được từ lâu, hay là do quá khẩn trương, sinh ra ảo giác rồi.
Rất nhanh sau đó.
Bọn họ lập tức biết đây không phải là ảo giác, mà thật sự là giống với những gì Lâm Phàm nói. Nguy hiểm tới, còn có ý muốn lấy mạng.
"Đạn... Đạn hạt nhân."
Lý Đại Thành thấy rõ thứ đang bay tới từ phía xa không phải Tà Vật, mà là vũ khí được con người nghiên cứu phát minh ra. Uy lực cực mạnh, cho dù có là cường giả cảnh giới Thiên Vương cũng không thể chống đỡ nổi.
Mấy chục năm qua.
Chỉ có một lần đạn hạt nhân được nổ ra. Tình hình lúc đó rất xấu, lực lượng Tà Vật tấn công vào Hạ Đô, giữa thời khắc quyết định sự sống chết, loài người cuối cùng hết cách mới dùng đạn hạt nhân, trực tiếp nổ tung Tà Vật.
Mà loài người cũng không thể tránh khỏi hậu quả.
Mười lăm ngàn người tử vong, bốn trăm ngàn người bị thương.
Dĩ nhiên Tà Vật tổn thất rất nặng nề, nhưng chất phóng xạ sau vụ nổ hạt nhân đó là kinh khủng nhất. Nơi đó trở thành địa ngục trần gian, một số ít Tà Vật bị nhiễm chất phóng xạ mà xảy ra đột biến, bằng một cách gián tiếp đã tạo ra một nhóm Tà Vật mạnh mẽ.
Ai lời ai lỗ?
Cẩn thận mà suy xét thì hình như loài người lời một chút.
Chí ít không có gì khác ngoài tiêu diệt được Tà Vật, ngược lại khiến Tà Vật khắc sâu được thêm một chút, cho tới giờ vẫn không có tập hợp lực lượng mà tấn công Hạ Đô nữa.
"Là ai? Rốt cuộc là ai phóng, kẻ đó muốn hủy diệt ai?" Tần Hán tức giận nói, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng. Phát hiện vào giờ phút này thì chỉ có thể ngồi chờ chết, đừng mong có bất cứ cách nào.
Là nhắm vào bá chủ Tà Vật?
Không thể nào.
Vốn dĩ không giám sát được sóng năng lượng của bá chủ Tà Vật, làm gì có ai biết nơi này có kiểu Tà Vật cấp độ gì? Hơn nữa cho dù là biết rõ thì vốn cũng không đáng để sử dụng vũ khí hạt nhân mà hủy diệt.
Lão kiếm thần Bạch Vân trầm giọng nói: "Loài người có kẻ phản bội, nếu như tôi đoán không lầm thì bọn họ là muốn tiêu diệt cậu ấy."
Bọn họ nhìn về phía Lâm Phàm.
Đến cả thực lực của Lâm Phàm ra sao đám người đó còn chưa biết rõ, vậy mà bọn họ đã chấp nhận dùng cách như thế để tiêu diệt rồi sao?
"Lão kiếm thần, sao ông lại biết?" Tần Hán hỏi.
Lão kiếm thần Bạch Vân nói: "Nơi này còn có ai xứng đáng bị tiêu diệt hơn cậu ấy sao?"
Mọi người im lặng.
Ai cũng đều cảm thấy lão kiếm thần nói rất có lý, hình như quả thật là như thế, ngoại trừ anh ta ra thì còn có thể là ai?
Nhưng mà thật sự cần thiết vậy sao?
Hay là nói, bên kia nhìn thấy có thêm một nhân tố khó trị nữa khiến bọn họ cảm thấy lo lắng, cho nên thà nguyện dùng cách đả kích có tính chất hủy diệt như này chứ không tình nguyện bỏ qua.
"Không cần chạy, kích nổ trên cao, ai cũng không chạy thoát được." Lão kiếm thần Bạch Vân nói.
Ông Trương nói: "Lâm Phàm, hình như tôi thấy có cục sắt vụn rất nhỏ."
"Không phải cục sắt vụn, mà là nguy hiểm. Ông Trương, tôi sẽ không để ông có việc gì đâu." Lâm Phàm nói.
Sau đó, Lâm Phàm khuỵu hai đầu gối, nhìn lên trời với ánh mắt nghiêm nghị.
Uỳnh!
Hai chân giống như được gắn thêm lò xo, một lực đàn hồi mạnh mẽ được tạo ra làm mặt đất nứt toạc. Anh ta bay lên trời, trong chớp mắt đã đạt tới độ cao mấy ngàn mét trên không trung.