Chương 413: Ai to gan dám phóng đạn hạt nhân (2)
Một tiếng vang cực lớn nổ ra khiến đám người của lão kiếm thần ngơ ngác, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Bọn họ không phải là trẻ con, thế nhưng dấu chấm hỏi vẫn hiện nguyên ở đó.
"Cậu ấy đang làm gì vậy?" Lý Đại thành ngẩng đầu khẽ nói.
Tần Hán thở dài đáp: "Hy sinh vì nghĩa, nuốt đạn hạt nhân bảo vệ chúng ta sao?"
Lão kiếm thần nhìn bọn họ bằng ánh mắt đang nhìn một đám ngu si, nuốt đạn hạt nhân? Cậu nuốt thử tôi xem đi, bảo nhét vào còn tạm được.
Trên bầu trời.
Lâm Phàm đối đầu với đạn hạt nhân đang bay tới, sắc mặt không hề biến đổi. Anh ta chỉ cảm thấy rất nguy hiểm, cũng không biết đây là vật gì, nhưng dù sao thì quan trọng nhất vẫn phải vứt ra xa.
Anh ta ôm lấy đầu đạn vào trong ngực, xung lực mạnh mẽ muốn đem vật này cùng bay đi xa. Bàn về sức mạnh thì cũng không sợ vượt qua ai, hai tay Lâm Phàm nắm chặt đạn hạt nhân, gầm nhẹ một tiếng rồi ném lên phía cao xa hơn nữa.
"Tránh xa tao ra một chút."
Tốc độ bay thông thường của đạn hạt nhân vốn đã rất nhanh, hiện tại bị Lâm Phàm vung một cái như thế khiến tốc độ càng tăng thêm vô số lần, chỉ trong chớp mắt cũng đã biến thành chấm sáng rồi mất tăm không còn nhìn thấy nữa.
"Cuối cùng đã đi rồi."
Lâm Phàm không biết bay, ngưng đọng trên không trung trong chốc lát lại rơi xuống với vận tốc mấy chục mét trên giây. Gió thổi vù vù khiến toàn thân mát mẻ, cảm giác rất tốt, có thể nhìn thấy nơi này với một tầm nhìn rộng.
Vù!
Rầm!
Rơi xuống đất.
Mặt đất chấn động, bùn đất bị tác động bắn lên khiến đám người Tần Hán la oai oái.
Nhưng mà bây giờ làm gì có thời gian để ý tới chuyện bị bùn đất bắn lên người có đau hay không nữa.
Mà là Lâm Phàm rốt cuộc như thế nào rồi.
Bụi đất tiêu tan.
Sau đó nhìn thấy cả người Lâm Phàm bị trũng sâu dưới lòng đất, chỉ có đầu là vướng lại bên ngoài, gần như là bị chôn trong bùn đất.
"Lâm Phàm, cục sắt vụn đâu rồi?" Ông Trương hỏi.
"Bị tôi ném đi rồi." Lâm Phàm nói.
“Ném đi đâu?”
"Ném tới chỗ cao hơn rồi."
Đạn hạt nhân hung hãn bay đi, dường như cũng đã bay ra khỏi bề mặt của Trái Đất, trở thành đạn hạt nhân đầu tiên bay ra ngoài vũ trụ rồi.
Tôi muốn phát nổ.
Uỳnh uỳnh!
Tiếng nổ mang theo một uy lực khủng bố vang trời nổ đất, đám người Tần Hán ở trên mặt đất không có cảm nhận được tính hủy diệt vang dội của uy lực này. Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy một quầng sáng trắng, qua rất lâu sau đó mới nghe được âm thanh.
Lại học được thêm một kiến thức mới rồi, tốc độ ánh sáng nhanh hơn tốc độ âm thanh.
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Nguy cơ đã giải trừ rồi, không ngờ cục sắt vụn lại có uy lực lớn tới như vậy. Nguy hiểm quá, không biết là ai đang đùa nữa, thật là."
Một đám người vừa mới bước ra khỏi cửa chết nghe thấy Lâm Phàm nói thế, lập tức không còn gì để nói nữa.
Nếu như đây đều chỉ là trò đùa thì cái gì mới gọi là nghiêm túc không đùa nữa đây? Bó tay, rất khó giải thích.
Lâm Phàm từ trong đất bò dậy, cúi người phủi đi bụi đất trên người.
Bây giờ, người có thể duy trì trạng thái bình tĩnh chỉ có Lâm Phàm và ông Trương, còn đám người Tần Hán đã bị dọa gần chết từ lâu rồi.
Đợi cho tới lúc cả đám rời đi.
Bá chủ Tà Vật xuất hiện ở hố sâu biên giới, hai tay siết chặt, ánh mắt kiên định.
"Thù này tao ghim rồi."
Thật là một con Tà Vật không có lương tâm, nếu như không phải nhờ có Lâm Phàm vứt đầu đạn hạt nhân kia đi, đừng nói là báo thù, đến cả hài cốt có còn hay không vẫn còn là câu hỏi.
Đối với bá chủ Tà mà nói.
Nó làm gì biết mấy chuyện này.
Chỉ có thể nhớ tới chuyện nó bị đánh tơi bời, không chỉ thê thảm mà mặt mũi đều mất sạch. Cái mặt già này cũng đã mất hết rồi, không thể nào ngóc đầu trước những Tà Vật khác được nữa.
Đồng thời, trong lòng nó ôm hận Tà Vật Công Kê.
Quả nhiên là kẻ phản bội của Tà Vật, nó nhất định phải truyền bá tên tuổi của kẻ phản bội này ra ngoài, để những Tà Vật khác biết rõ kẻ phản độ đó. Nghĩ tới lại có hơi tiếc vì đã bóp chết Tà Vật Chuột Chũi, dựa vào năng lực nhiều chuyện của tên đó, không qua bao lâu đã có thể liên thông từng ngóc ngách mà lan truyền tin tức này ra ngoài rồi.
Qua đi chuyện này, đám người Tần Hán lại có thêm một loại cảm xúc khác đối với Lâm Phàm, chính là tôn kính. Cường giả đều xứng đáng được tôn kính, còn kẻ thấp hèn thì lại không phân biệt tuổi tác, cuộc sống của người trưởng thành rất gian nan.
Cường giả của nhóm đặc thù không thiếu tiền.
Cho nên bọn họ sẽ không nịnh hót người giàu có.
Thế nhưng lại một lòng cúi đầu trước cường giả, điên cuồng nịnh hót cường giả, hy vọng có thể nhận được sự chấp thuận của cường giả, đồng thời có thể kết bạn bè tốt với cường giả.
Ngộ nhỡ bọn họ gặp được lão kiếm thần Bạch Vân như này.
Chí ít cường giả người ta sẽ nhìn chuyện anh cố gắng nịnh hót trước đó mà đo lường, xuống núi cứu viện, cái này cũng chưa nói chắc được.
Trên máy bay trực thăng.
Bọn họ bắt được liên lạc với lãnh đạo Từ, bầu không khí rất nghiêm nghị. Tần Hán làm gì còn để ý tới chuyện ông ta là ai, có địa vị như thế nào nữa, vừa liên lạc được đã tức tối mắng một trận.
Đạn hạt nhân, chính là đạn hạt nhân đó.
Rốt cuộc muốn giết ai.
Rõ ràng chính là muốn tiêu diệt toàn bộ bọn họ.