Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 414: Mày chính là một món ở trên bàn ăn

Chương 414: Mày chính là một món ở trên bàn ăn
Tần Hán cầm thiết bị truyền tin, tức giận mắng về phía lãnh đạo, Lý Đại Thành cũng không có ngăn cản. Nên mắng, nhất định phải hung hăng mà mắng, đây vốn dĩ chính là vấn đề bên đó của bọn họ.
Nếu như không có Lâm Phàm, hậu quả đã khó mà lường được.
Nếu như bảy người anh em khác tỉnh lại cũng sẽ có cùng suy nghĩ với ông ta, để mặc cho Tần Hán hung hăng mắng lãnh đạo Từ.
Lãnh đạo Từ ở bên kia xoa dịu Tần Hán thông qua thiết bị truyền tin. Đạn hạt nhân đó vốn dĩ không phải là vũ khí hạt nhân của tổng bộ bên này của bọn họ, vốn không phải do bọn họ mà là từ một kho hạt nhân bỏ hoang phóng ra. Nhưng rốt cuộc vì sao ở đó lại có vũ khí hạt nhân thì bọn họ cũng không biết.
Đang trong quá trình điều tra.
"Mẹ nó!"
Tần Hán hung hăng đập thiết bị vào vách máy bay, sau đó dằn cơn tức giận lại trong lòng, nói: "Lão kiếm thần, ông nói rất đúng, tôi cũng bắt đầu nghi ngờ nội bộ bên phía chúng ta xảy ra vấn đề rồi."
"Đừng nóng vội, đã là vấn đề thì sẽ không thể che giấu được quá lâu, cho dù có phát hiện hay không phát hiện ra, rồi cũng sẽ có một ngày phát hiện được sơ hở của bọn họ." Lão kiếm thần Bạch Vân bình tĩnh nói.
Vừa nãy ông ấy cũng là dạo một vòng ở cửa Quỷ Môn Quan trở về, sao có thể bình tĩnh được. Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phàm rất bình tĩnh, ông ấy cảm thấy thân là thế hệ trước như mình, nếu như bộc lộ cảm xúc quá tức giận thì nhất định sẽ không thích hợp.
Bởi vậy, ông ấy gắng gượng bình tĩnh.
Không sợ chút nào.
"Tôi hiểu đạo lý này, chỉ là có hơi tức giận mà thôi. Mạng lưới giám sát của tổng bộ rộng như vậy, ấy lại cũng không biết. Tôi nghĩ thế lực của bọn họ nhất định là không nhỏ, hơn nữa tôi cũng nghi ngờ nội ứng lẩn trốn trong tổng bộ nhất định có chức vị rất cao, rất có quyền thế." Tần Hán nói.
Tà Vật Công Kê được Lâm Phàm ôm trong ngực bỗng dựng tai lắng nghe.
Úi chà!
Rốt cuộc cũng nghe được chút tin tức hữu ích rồi.
Tổng bộ Hạ Đô lại có kẻ phản bội, nếu như biết được là ai thì sẽ cố gắng hợp tác cùng với đối phương, hiệu quả sau đó có thể khác hơn nhiều nha.
Và con đường anh hùng Tà Vật như nó sẽ thuận buồm xuôi gió.
Một bước lên mây.
Tà Vật Công Kê cuối cùng vẫn là quá vụng về.
Với kiểu như nó lúc này mà đi tìm người ta.
Ừm... Nhiều nhất là vào bữa trưa của người ta, trên bàn ăn sẽ có thêm món gà kho, hoặc là canh gà cũng ngon lành.
Ở tổng bộ Hạ Đô.
Máy bay trực thăng vận chuyển từ từ đáp xuống.
Lãnh đạo Từ nhìn thấy Bạch Vân, vẻ mặt tươi cười nhanh chóng tiến đến: "Ông Vân, cuối cùng ông cũng đã trở về rồi."
Nói xong lại vỗ vỗ vai Bạch Vân.
Anh em tốt biết bao nhiêu năm trời.
Nhìn thấy người kia trở về an toàn cũng an tâm.
Bạch Vân vuốt tay lãnh đạo Từ, bất mãn nói: "Trước mắt, ông vẫn nên làm rõ rốt cuộc là ai đã phóng đạn hạt nhân tới chỗ chúng tôi đi, suýt chút nữa đã chết hết rồi. Nếu như không phải có Lâm Phàm nhà người ta, hậu quả ông cũng biết rồi."
Cường giả cấp Thiên Vương quả thật rất mạnh, thế nhưng dưới uy lực lúc nổ của đạn hạt nhân, chỉ trong chớp mắt cũng sẽ biến thành tro bụi.
Lãnh đạo Từ có hơi lúng túng, đây quả thật là tổng bộ bọn họ tắc trách. Nếu đạn hạt nhân nổ thật sẽ là tổn thất rất nặng nề đối với Hạ Đô, chỉ có điều ông ta thật sự rất tò mò.
Rốt cuộc là làm sao lại làm được.
Thậm chí cả đạn hạt nhân cũng có thể tránh thoát. Ông ta không có mặt ở hiện trường, nếu như có ở đó thì sẽ biết khủng bố đến nhường nào, quả thật có thể dọa chết người.
Cho dù là cường giả cấp Thiên Vương cũng đều không làm được.
"Đúng là trách nhiệm của chúng tôi, điểm này tôi nhất định sẽ nhận lấy. Nhưng mà ông biết đó, tình hình hiện tại còn quá mơ hồ, hơn nữa tôi đã cho người điều tra rồi, cho dù thế nào cũng đều phải tìm được là ai đã làm."
Lãnh đạo Từ rất kiên định mà nói.
Không hiểu rõ con người của ông ta còn thật sự cho rằng ông ta đang rất nghiêm túc.
Bạch Vân lại rất hiểu con người này, biết rõ là ông ta đang nói cho có. Nếu như có tìm kiếm kĩ như thế thật thì đã bắt được người từ lâu rồi.
"Vị cao thủ ông mời tới từ thành phố Duyên Hải này, quả thật rất lợi hại." Bạch Vân vô cùng kính nể nói. Tuổi còn trẻ đã mạnh tới như vậy, nói thật thì ông ấy rất ngưỡng mộ, nếu ông ấy lúc còn trẻ cũng có thể lợi hại được như vậy, cảm giác đó sẽ thoải mái biết nhường nào, nghĩ cũng không dám tưởng tượng tới.
"Nói câu này là phí lời rồi, mắt quan sát của tôi là như nào chứ." Lãnh đạo Từ có hơi đắc ý nói.
Ngay lúc hai người đang trò chuyện.
Tần Hán nhịn không được, mở miệng nói: "Tôi nói cái, hai người có muốn tán gẫu thì có thể nào xem thử tình huống lúc này là có thích hợp hay không được không? Bảy người anh em của tôi còn đang nằm đó, tôi và Đại Thành còn bị thương cũng không có nghĩ cách gì sao?"
Lãnh đạo Từ cười xấu hổ: "Đúng, đúng, xém chút đã quên mất mọi người rồi. Nhanh, mau chóng gọi cường giả thầy thuốc tốt nhất bộ ngành tới chữa trị."
Phất tay lên.
Lập tức có người đi làm.
Rất nhanh sau đó đã có người tài chữa bệnh tới đây.
Lâm Phàm ôm gà mái, nói chuyện với ông Trương. Đề tài nói chuyện đều hết sức bình thường, không có gì đặc biệt cả. Nếu có người muốn nghe trộm cường giả nói chuyện phiếm, vậy thứ nghe được nhiều nhất chính là...
Muốn uống đồ uống.
Muốn uống rượu đế.
Muốn về nhà.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất