Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 415: Mày chính là một món ở trên bàn ăn (2)

Chương 415: Mày chính là một món ở trên bàn ăn (2)
Vốn dĩ ở bệnh viện tâm thần, Lâm Phàm là một thanh niên tốt, không uống rượu cũng không đánh nhau. Nhưng từ khi rời khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, lăn lộn tới nhóm đặc thù ở thành phố Duyên Hải gặp được mấy người kia.
Đã bị cái xã hội phồn hoa này vấy bẩn rồi.
Không chỉ thích uống rượu, còn thích đánh nhau.
Thật sự quá hư hỏng rồi.
Ở giáo đường Thánh Liên của Hạ Đô.
Một đám tín đồ đứng xếp hàng đi vào trong giáo đường, chuẩn bị thành tâm cầu nguyện. Ở trong thế giới trật tự lại tràn ngập Tà Vật như này, cho dù là người yếu hay cường giả đều cần phải gửi gắm tâm hồn.
Trong giáo đường, truyền tới tới âm thanh của cha xứ.
Thánh Quang ơi... Sao người lại sáng ngời như thế.
Các tín đồ chắp tay trước ngực, cúi đầu thành kính cầu nguyện.
Một nơi nhìn có vẻ thuần khiết như này lại ẩn chứa một bí mật.
Bên trong phòng họp dưới lòng đất.
Hội nghị bàn tròn.
Ánh lửa của ngọn nến bên trên vách tường sáng hừng hực, mà cho dù là như vậy cũng chỉ khiến cho căn phòng hợp tối tăm này có một vài tia sáng mà thôi.
Mấy người đeo mặt nạ mặc đồ đen ngồi ở đó, im lặng không nói một lời.
Mãi cho tới lúc có một người chậm rãi mở miệng nói:
"Nhiệm vụ thất bại, đạn hạt nhân cũng vô dụng, tôi chỉ muốn biết nó mạnh như thế nào."
Giọng điệu dò hỏi, mang theo chút kinh hãi.
Dù là ai cũng không ngờ chuyện sẽ thành ra như này.
Đó chính là đạn hạt nhân.
Chứ không phải là đạn xuyên giáp.
Có gan thì anh thử cho đạn hạt nhân nổ ở Hạ Đô đi, rồi xem thử thành phố phồn vinh này có thể biến thành phế tích hay không.
Bầu không khí u ám của buổi họp hiển nhiên im lặng, trong hoàn cảnh này thì im lặng chính là vàng.
"Có lẽ rất mạnh."
"Mạnh như thế nào? Cấp Trấn Thành hay cấp Thiên Vương?"
"Mạnh hơn so với cấp Thiên Vương thì phải."
"Ha ha, ông không thấy mình phí lời quá sao? Nếu không mạnh hơn cấp Thiên Vương thì tôi thật muốn biết nó làm thế nào mà thoát được vụ nổ hạt nhân."
"Là ai chịu trách nhiệm điều khiển từ xa? Tại sao lúc ở khoảng cách mấy ngàn mét trên không trung thì không cho nổ, ngược lại đợi tới lúc đạn hạt nhân bay khỏi phạm vi rồi mới kích nổ? Tôi cần người đó cho chúng ta một câu trả lời hợp lý."
Lại là một màn im lặng.
Không ai lên tiếng.
"Nói đi, không có ai trả lời câu hỏi của tôi sao? Rốt cuộc là ai?"
"Là anh hai của ông."
Lần này không phải mọi người im lặng nữa, mà người im lặng là người truy hỏi kia.
"Được, lần này chưa thành công chứng tỏ chúng ta đã rất sơ suất, nhưng cơ hội của chúng ta còn rất nhiều, thành viên được cử tới thành phố Duyên Hải đã bị bắt, sự tồn tại của hội Ám Ảnh chúng ta đã bị bại lộ rồi. Nhưng những thứ này không đáng kể, bọn họ không biết bất cứ chuyện gì của hội Ám Ảnh chúng ta cả.
Còn chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là không thể để thằng nhóc đó tiếp tục trưởng thành, sự xuất hiện của nó có ảnh hưởng rất nghiêm trọng đối với kế hoạch của chúng ta, mọi người hiểu chưa?"
Không khí của cuộc họp không còn nhiệt huyết như ngày trước nữa.
Người nói chuyện quá ít.
Không phải bọn họ không muốn nói chuyện, mà là có rất nhiều người không hẳn là biết rõ về Lâm Phàm, cứ luôn có cảm giác đang phóng đại quá mức thực lực của đối phương. Nói thật, bọn họ không cảm thấy Lâm Phàm có ảnh hưởng gì nhiều lắm đối với mình.
Dần dà.
Cuộc họp kết thúc.
"Tan họp!"
Tất cả mọi người đều cởi áo khoác màu đen, bày ra quần áo vốn có, thu hút tầm mắt nhất chính là một người mặc một bộ u phục màu đỏ, thật sự là quá lòe loẹt.
Đồng thời cũng tháo mặt nạ ra.
Bọn họ đeo mặt nạ không phải để che giấu thân phận với đồng bọn, mà là đề phòng hội nghị bí mật này bỗng bị nhóm đặc thù phát hiện, vào lúc đám người đó giết vào đây nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ thì dù có muốn trốn cũng không thoát được.
Có cái mặt nạ này cũng thuận tiện rất nhiều.
Chúng tôi đeo mặt nạ, mấy người còn có thể nhận ra được hay sao?
Dĩ nhiên.
Cho dù người mặc bộ u phục lòe loẹt kia có đeo mặt nạ, người khác cũng biết ông ta là ai.
Lúc này.
Ở thành phố Duyên Hải, Độc Nhãn Nam giống như ngồi trên đống lửa. Lúc biết được tin tức ở hơn một ngàn ki-lô-mét bên ngoài vùng ngoại ô của Hạ Đô bị phóng đạn hạt nhân, ông ta đã sợ đến mức suýt chút lập tức đánh tới Hạ Đô kiểm tra sự tình.
Đồng thời, trong lòng cũng đã mắng chết ông Từ rồi.
Mẹ kiếp.
Đây không phải là muốn chơi chết tôi sao?
May là sau đó không có gì xảy ra, tất cả đều êm đẹp.
Hơn nữa còn nghe được từ phía của Hạ Khôn Vân, có thể giúp đỡ được lão kiếm thần Bạch Vân, Lâm Phàm chính là người có công lao lớn nhất. Nếu như không phải là anh ta, những người được cử đi đó chỉ e là đều đã chết rồi.
Lúc biết được tin này.
Độc Nhãn Nam cũng nở nụ cười xán lạn.
Nở mày nở mặt rồi.
Nhưng mà ông ta còn lo lắng một chuyện.
Dựa theo tình hình hiện tại với tài nguyên của mình, ông già Hách Nhân đó nhất định sẽ rất nhanh mà biết được tin này. Tới lúc đó thì rắc rối to rồi, suy đi nghĩ lại, người lỗ vốn kỳ thật vẫn chính là Hách Nhân.
Bệnh viện tâm thần của ông cho ra nhân vật tuyệt đỉnh như vậy, ấy thế mà trước đó ông lại không hề hay biết.
Bây giờ được tôi kéo về nhóm đặc thù, thử hỏi ông có cảm giác hối hận hay không.
Dù sao thì nếu như ông ta là Hách Nhân.
Nhất định sẽ hối hận vô cùng.
Hạ Đô.
Lão kiếm thần Bạch Vân uống trà cùng với lãnh đạo Từ, sau một lúc dưỡng thương thì sức lực đã khôi phục lại rất nhiều, đã gần như hoàn toàn khỏe lại rồi.
"Tôi ở đó phát hiện một chuyện."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất