Chương 417: Xem ra tôi có ích đối với bệnh nhân tâm thần nha (2)
Đừng nói là bày tiệc chiêu đãi, thực ra chính là Lâm Phàm đã có cống hiến quá to lớn.
Lãnh đạo Từ cho rằng nếu như không làm chút gì đó thì sẽ có lỗi với sự cống hiến của người ta, nếu như để Độc Nhãn Nam biết được thì chắc ăn sẽ bị mắng. Cường giả mạnh nhất thành phố Duyên Hải của bọn tôi tới giúp đỡ mấy người, mấy người không trả thù lao thì thôi, đến cả một bữa ăn cho ra dáng cũng không có.
Cũng thật sự rất quá đáng.
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Ông Trương, ông thích không?"
"Thích." Ông Trương nói.
Hạ Khôn Vân nhìn tình huống của hai người kia, chỉ cười cười mà thôi. Bữa cơm này nhất định phải mời, hơn nữa không thể mời kiểu sơ sài cho có, nhất định phải chọn chỗ tốt nhất. Với sự giúp đỡ của Lâm Phàm đối với Hạ Đô, nhất định không phải chỉ một bữa cơm đã có thể báo đáp.
Nếu không thì Hạ Đô không chỉ tổn thất một vị cường giả cấp Thiên Vương, còn tổn thất thêm chín vị cường giả cấp Trấn Thành.
Đây chính là sự tổn thất mà không ai có thể chịu đựng được.
Rất nhanh sau đó.
Cửa lớn của một phòng vip sang trọng nhất được đẩy ra, lãnh đạo Từ mặt mày tươi cười nói: "Tới rồi, người có công lớn nhất với Hạ Đô chúng ta tới rồi."
Tình huống náo nhiệt khách sáo như thế khiến Lâm Phàm có hơi ngượng ngùng.
Anh ta cảm thấy người ở đây thật sự rất tốt, không chỉ mời ăn cơm, còn đối xử với bọn họ như bạn tốt vậy, thật sự là người tốt.
Ông Trương sợ hãi rụt về phía Lâm Phàm.
Trong phòng riêng có một đám người đi qua, trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười tươi rói.
"Tuổi trẻ tài cao ha, tuổi còn trẻ đã có thực lực như thế, quả thật chính là hy vọng của loài người chúng ta nha."
"Đúng vậy, lúc tôi còn trẻ như cậu ấy vẫn đang học ở Cao Viện đó."
"Thành phố Duyên Hải cho ra người tài, hơn nữa còn cho ra người tài đỉnh cao."
Lời khen tặng cứ thao thao bất tuyệt.
Người bình thường được khen như thế đã ngượng ngùng gãi đầu từ lâu, sẽ bảo rằng nào có ưu tú như mấy người nói chứ.
Nhưng mà thật đáng tiếc.
Đứng ở trước mặt bọn họ chính là một bệnh nhân tâm thần.
Lâm Phàm cũng không cảm thấy những lời khen này có vấn đề gì.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc bộ u phục màu đỏ lấy làm tò mò hỏi: "Mau cho tôi xem thử người trẻ tuổi đã cứu giúp lão kiếm thần Bạch Vân của chúng ta rốt cuộc trông như thế nào."
"Ghê thật, dáng vẻ này là tốt nhất trong số những người tôi từng gặp qua đó."
"Vầng trán cao, đại phúc đại quý, là dáng dấp có một không hai nha."
Người đàn ông mặc u phục màu đỏ nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt lóe sáng lên giống như đánh giá gì đó, nhưng ẩn sâu bên trong, không ai phát hiện ánh mắt của ông ta có chút vấn đề gì.
"Ông nói nghe thật lạ." Lâm Phàm nhìn đối phương, anh ta đều hiểu từng chữ, sau khi ráp lại với nhau lại rất ngờ hoặc. Cảm giác đối phương là đang ca ngợi mình, nhưng chính là kiểu ca ngợi khiến người khác nghi ngờ.
"Bắc Đào, đừng có khoe khoang tài nghệ xem tướng của ông nữa." Lãnh đạo Từ nói.
Ông ta thật sự là cạn lời với Bắc Đào, lúc còn trẻ đã có thiên phú rất cao, vốn tưởng rằng sẽ vào học ở Cao Viện. Nào có ngờ ông ta lại tới học loại năng lực xem tướng vô dụng này ở một Cao Viện nhỏ khác.
Nhưng mà người tài thì quả thật là người tài, cho dù như thế cũng nằm trong chức quan văn bộ ngành, công việc thuận buồm xuôi gió, trở thành cấp cao.
"Ha ha ha, ông Từ, tôi là tò mò xem thử mà thôi." Bắc Đào cười ha hả nói.
Kiểu cách ăn mặc của ông ta không phù hợp với người xung quanh, khiến người ta có cảm giác rất làm màu. Nhưng mà dẻo mồm, biết dỗ dành người khác, thủ đoạn tâng bốc người khác rất thành thục, dù là ai cũng đều không chịu nổi lời khen ngợi của ông ta.
Khiến cho tất cả mọi người đều có cảm giác rằng ông ta chính là một người tốt.
Anh em tốt.
"Vào chỗ ngồi hết đi." Lãnh đạo Từ phất tay nói.
Ông ta biết rõ bản chất của Lâm Phàm vốn là một bệnh nhân tâm thần, vốn dĩ còn lo lắng không biết có thể hòa hợp được không, hoặc là liệu có xảy ra vấn đề gì. Dù sao anh ta cũng là bệnh nhân tâm thần, không ai biết được có thể đột nhiên phát bệnh hay không.
Thế nhưng dựa vào tình huống trước mắt mà nói.
Tất cả đều rất êm đẹp.
Xem ra, ông Từ tôi đây có ích đối với bệnh nhân tâm thần nha.
Trên bàn cơm.
Tất cả mọi người đều tươi tắn, phát triển theo cách thức hữu nghị. Lâm Phàm rất thích uống rượu đế, lần nữa nhìn thấy liền uống một lúc hai bình trước sự ngơ ngác há hốc mồm của mọi người. Anh ta uống xong còn bĩu môi, mùi vị rất tuyệt, cảm giác để lại rất đã.
Đám người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Cuồng dã.
Đây là một kẻ hung hãn.
Tửu lượng có hơi mạnh đó.
Lúc này.
Một vị cấp cao nói: "Lần này may là có Lâm Phàm, nếu không phải cậu ấy thì Hạ Đô chúng ta sẽ tổn thất mười vị cao thủ. Chuyện này với loài người chúng ta mà nói chính là một tổn thất không thể nào chịu đựng được."
Mọi người phụ họa.
"Đúng đó."
"Thật sự là tuổi trẻ tài cao."
"Lâm Phàm, ở lại Hạ Đô của chúng tôi thấy sao hả, cho cậu chức vị cao."
Ai cũng muốn kéo Lâm Phàm tới Hạ Đô, thành phố Duyên Hải có gì tốt đâu, ở lại đó chính là có tài mà không phát huy được.
Lãnh đạo Từ lướt ánh mắt đánh giá thâm sâu vào mỗi một vị thành viên đang ngồi đây.
Ăn cơm là để cảm ơn, mà chủ yếu nhất chính là muốn biết ai là kẻ phản bội trong này.
Nhưng mà thật đáng tiếc.
Kẻ phản bội sẽ viết hai chữ "phản bội" lên mặt mình hay sao?