Chương 418: Em gái ma thần bắt đầu tin vào truyền thống
"Mọi người nói xem, rốt cuộc là ai đã dùng vũ khí hạt nhân, hơn nữa địa điểm phóng ra còn là nơi đã bỏ hoang nữa chứ?" Lãnh đạo Từ hờ hững hỏi, nhìn có vẻ là thuận miệng hỏi tới nhưng thực chất là ông ta muốn xem thử ánh mắt của ai trong số này sẽ thay đổi.
Tất cả mọi người im lặng suy ngẫm.
Bắc Đào cười híp mắt nói: "Nói thật, có thể vận dụng được vũ khí hạt nhân vốn đã không có mấy người, mà có thể mang vũ khí hạt nhân vận chuyển tới một kho đã bị bỏ hoang không chút tiếng động như thế, càng không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được."
"Các vị đang ngồi ở đây đều là cấp cao tổng bộ, nhưng mà theo tôi thấy thì người có thể làm được chuyện này chỉ có lãnh đạo của chúng ta thôi. Không phải lãnh đạo là người làm đó chứ?"
Đột ngột.
Bầu không khí trở nên rất im ắng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía lãnh đạo Từ, còn lãnh đạo Từ lại nhìn về phía Bắc Đào. Cảm thấy ông ta nói có lý đó, sao ông lại thông minh tới vậy ha.
"Tôi nói đùa, tùy tiện nói chơi vậy thôi à. Lãnh đạo đã cố gắng làm việc vì Hạ Đô của chúng ta, chúng ta đều rất nể trọng, sao có thể là kẻ phản bội." Bắc Đào cười, sau đó nhìn thấy sắc mặt của lãnh đạo có chút nghiêm nghị, cầm ly rượu lên nói: "Là tôi nói bậy, tôi nhận tội, uống cạn trước nha."
Ông ta giơ ly rượu lên, ừng ực mà uống cạn.
Lão kiếm thần Bạch Vân nhìn ông Từ, trong lời nói của Bắc Đào có hàm chứa ẩn ý, có chút ý tứ. Ông ấy quả thật có nghi ngờ ông Từ, nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy không có khả năng.
Nếu như ông Từ thật sự là kẻ phản bội.
Vậy không thể nào dùng cách thức dễ dàng bị bại lộ thân phận như này mà giết bọn họ.
Hơn nữa với sự hiểu biết của ông ấy về ông Từ.
Ông ấy biết rõ ông Từ không phải.
"Bắc Đào, nói đùa cũng đừng nói bậy, chuyện này đã qua rồi, không có gì hay để nói." Bạch Vân nói.
Bắc Đào mặc bộ u phục màu đỏ xấu hổ cười đáp: "Tôi cũng chỉ là đùa một chút mà thôi, thêm tý sinh động cho bầu không khí. Mọi người xem bầu không khí hiện tại nè, có hơi áp lực nha."
Lâm Phàm uống rượu.
Ông Trương ăn đồ ăn.
Tà Vật Công Kê ngồi xổm ở đó mổ hạt đậu phộng, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Nội bộ loài người xảy ra mâu thuẫn.
Đây là công lao của anh hùng Tà Vật như mình sao?
Tà Vật thích ảo tưởng chính là đáng sợ nhất, bất cứ chuyện gì cũng có thể liên lụy tới bản thân.
Buổi tối.
Hạ Khôn Vân đưa đám người Lâm Phàm về, vừa nãy lãnh đạo Từ có lén nói với ông ta, hy vọng ông có thể để Lâm Phàm ở lại Hạ Đô.
Đối với loại yêu cầu này.
Ông ta chỉ muốn nói, ông chơi tôi đó hả.
Nếu để cho Độc Nhãn Nam biết, cả đời này của Hạ Khôn Vân ông ta cũng đừng hòng tới thành phố Duyên Hải, thậm chí Độc Nhãn Nam sẽ xách dao tới chém chết ông ta ở Hạ Đô.
Tôi cho mấy người mượn người, mấy người lại không muốn trả, hơi bị quá đáng rồi đó.
Ông ta cho rằng Lâm Phàm không thích hợp ở lại Hạ Đô.
Thực lực quả thật rất mạnh.
Nhưng đầu óc lại không hẳn là thông minh, sẽ rất dễ bị người khác lợi dụng. Cho nên ông ta chuẩn bị ngày mai sẽ đưa đám người của Lâm Phàm về, nơi này không thích hợp cho bọn họ ở lại, đưa về rồi cũng sẽ tiện để nói rõ với Độc Nhãn Nam.
"Thấy Hạ Đô thế nào, thích ở lại không?" Hạ Khôn Vân hỏi.
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Rất tốt, đặc biệt niềm nở, nhưng vẫn thích về nhà."
"Ngày mai đưa hai người về." Hạ Khôn Vân nói.
Lâm Phàm im lặng suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: "Tôi có hơi không thích người mặc u phục đỏ kia cho lắm, cảm giác ông ta rất xấu."
Hạ Khôn Vân cười, khá là bất lực ngẫm nghĩ một lúc, nếu để Bắc Đào biết được chỉ e là hộc máu mất. Đến cả một bệnh nhân tâm thần cũng không có thích ông, ông xem lại lúc bình thường ông nói chuyện đã đắc tội bao nhiêu người rồi.
"Ông ta hả... Loại người như vậy, quen thôi được rồi, không cần bận tâm tới."
Hạ Khôn Vân không có nghĩ nhiều như thế.
Chỉ là cho rằng tính cách của Bắc Đào khiến Lâm Phàm không thích mà thôi.
Lâm Phàm nhìn Hạ Đô về đêm, rất xinh đẹp, rất mỹ lệ. Nhưng lại chính là cảm thấy rất xốc nổi, cảm thấy ở nhà vẫn là tốt nhất.
Ngày 29 tháng 4.
Sáng sớm.
Lại là một ngày thật đẹp.
"Đi được rồi."
Hạ Khôn Vân nhìn đám người Lâm Phàm leo lên máy bay trực thăng.
Rất nhanh sau đó, máy bay trực thăng đã biến mất về phía xa trên bầu trời.
Lãnh đạo Từ vội vã đi tới, nhìn thấy máy bay trực thăng đã đi xa, khá bất đắc dĩ mà nói: "Đi rồi?"
"Ừm, đi rồi." Hạ Khôn Vân trả lời.
Lãnh đạo Từ nói: "Không nói với cậu ấy chuyện ở lại Hạ Đô sao, nếu như bằng lòng ở lại có thể có chức vị rất cao, quyền lợi tốt nhất."
"Nói rồi, không có tác dụng, người ta thích ở lại thành phố Duyên Hải, không thích ở lại Hạ Đô. Lãnh đạo, tôi hy vọng có thể cố gắng điều tra chuyện kẻ phản bội bên trong chúng ta, chuyện này có mối liên can rất lớn, tôi sợ xảy ra phiền phức lớn." Hạ Khôn Vân nói.
Lãnh đạo Từ thở dài nói: "Công khai điều tra rất phức tạp, chỉ có thể ngầm điều tra. Tôi đã cho người âm thầm điều tra rồi, chỉ cần có chút dấu vết sẽ có thể lần theo, tôi nghĩ bọn chúng không ẩn nấp lâu được đâu."
Ring ring!
Chuông điện thoại di động vang lên.
Lãnh đạo Từ lấy điện thoại ra kiểm tra, có người gửi cho ông ta một tin nhắn.
Tin nhắn đính kèm hình ảnh.
Mà lúc nhìn thấy hình ảnh đó, sắc mặt của ông ta lập tức biến đổi.
Một xác chết nằm trong vũng máu.
'Có thế thôi?'
Ba chữ cùng với một ký hiệu, đối phương là đang khiêu khích ông ta.