Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 423: Em gái ma thần: Chị, có ai như chị (2)

Chương 423: Em gái ma thần: Chị, có ai như chị (2)
Em gái ma thần nói: “Thứ này là tôi chuẩn bị riêng cho anh. Ngày mai tôi sẽ đưa thêm cho anh.”
Cô cố ý chuẩn bị thứ này cho Lâm Phàm.
Sao có thể để anh ta chia cho người khác được.
Để ngăn ngừa ảnh hưởng tới hiệu quả tổng thể.
Ông Trương nói: “Nếu đã là thứ người ta chuẩn bị riêng cho cậu, vậy thì cậu ăn đi, tôi không sao.”
“Vậy được.”
Lâm Phàm có bất kỳ thứ gì tốt đều có thói quen chia sẻ với ông Trương. Mà bây giờ thứ này là viên kẹo mà cô gái tốt người ta đặc biệt đưa cho anh, vậy thì mình ăn là được rồi.
Em gái ma thần tận mắt nhìn thấy Lâm Phàm nuốt viên tinh thể thuốc mê xuống.
Trừng đôi mắt to tròn đáng yêu ra quan sát tình trạng đối phương.
Kết tinh truyền thống.
Chắc là sẽ có tác dụng nhỉ.
“Ừm, mùi vị cũng được.” Lâm Phàm nói.
Em gái ma thần mong chờ nói: “Có cảm giác gì không?”
Lâm Phàm nói: “Không có, mọi thứ đều rất bình thường, tạm thời không cảm giác được chỗ nào có gì bất thường hết.”
Em gái ma thần tự an ủi mình. Tạm thời không thể gấp gáp, đợi thêm chút nữa, có lẽ sắp có tác dụng rồi, hiệu quả thuốc cần phải lên men từ từ.
Dần dần.
Lâm Phàm cảm thấy tình hình có chút là lạ.
“Trên mặt tôi có gì hả?”
Anh tự sờ mặt mình, không có gì cả. Nhưng mà vì sao đối phương phải nhìn chằm chằm anh suốt thế?
“Không có gì hết, chỉ là tôi muốn hỏi chút. Anh có cảm thấy rất chóng mặt không?” Em gái ma thần hỏi.
Lâm Phàm lắc đầu nói: “Không có, rất tỉnh táo.”
Sao có thể.
Cô đã mua tất cả thuốc mê về, rồi luyện chế thành tinh thể, theo lý mà nói thì hiệu quả thuốc sẽ cực mạnh. Nhưng theo tình hình hiện tại, rõ ràng là không có bất kỳ tác dụng gì cả.
Tức chết người.
Vậy thì ông già bán thuốc chính là lừa người.
Không bao lâu sau.
Lâm Phàm đứng dậy nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, tôi phải dẫn ông Trương và Gà Mái đi làm rồi. Cảm ơn sự chiêu đãi của cô.”
“Ông Trương, chúng ta đi thôi.”
Tà Vật Công Kê sớm đã đợi không được.
Nơi nó không muốn ở lại nhất chính là chỗ này.
Em gái ma thần nhìn thấy mấy người Lâm Phàm rời đi, lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận, sau đó ra khỏi phòng vip tính tiền rồi rời đi.
Thật lâu sau.
Tôn Hiểu cảm thấy đầu đau như sắp muốn nứt ra. Rồi đột nhiên, cả người anh ta dựng hết tóc gáy lên, nhìn tình hình xung quanh, đích thật là trong phòng vip, nhưng Lâm Phàm và nữ thần kia đã biến mất không thấy nữa.
Nhìn mấy chai rượu đế trên bàn.
Anh ta sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng.
“Không phải chứ, lại nữa…”
Anh ta muốn tự vả miệng mình. Đúng thật là ngu như chó mà. Cũng đã chịu thiệt một lần rồi, sao vẫn có thể chịu thiệt nữa. Mặc dù đã nói trước với bà chủ là anh ta sẽ không trả tiền.
Nhưng có quỷ mới biết tình hình cụ thể là gì.
Nhìn cửa sổ phòng vip.
Tôn Hiểu nhìn nhìn, cũng may là tầng hai, tầng lầu cũng không cao, thuần thục mở cửa sổ ra. Không có cách nào, gặp phải chuyện như vậy, cũng chỉ có thể chuồn trước thôi.
Anh ta hiện tại rất nghiêm túc mà thề độc. Nếu như sau này còn uống rượu, anh ta sẽ nhảy từ tầng hai xuống tự sát.
Ai cũng không thể ngăn cản suy nghĩ của anh ta.
Nhân viên phục vụ của nhà hàng đến kiểm tra phòng vip.
“Ơ! Kỳ lạ ghê, vị khách vừa rồi ngủ ở đây đi đâu mất rồi? Sao lại biến mất một cách không hay không biết rồi?”
Nhân viên phục vụ rất tò mò.
Nhưng mà không nghĩ nhiều, dọn dẹp phòng vip. Dù sao thì cũng đã thanh toán tiền rồi, cô chỉ là thấy giật mình vì mấy người bàn này lại có thể uống nhiều rượu như vậy.
Nếu như không phải nhìn thấy tận mắt.
Cô cũng sẽ không tin.
Em gái ma thần về đến nhà, đẩy cửa ra, lập tức nhào vào cái ôm của chị gái, khóc lóc kể lể: “Chị ơi, em lại thất bại rồi. Em thật sự hết cách rồi. Chị, chị giúp em đi. Em thật sự nghĩ không ra cách nào hay nữa.”
Lòng em gái ma thần bị mất đi thứ quan trọng nhất rất khó chịu. Cô đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng lại không thành công. Chuốc rượu không được, cả thuốc mê cũng không xong.
Cô tức giận chạy đi tìm ông già kia tính sổ, nhưng mà đến nơi thì căn bản là không tìm thấy ông già đó đâu, chỉ có thể chán chường quay về.
“Đừng gấp, đừng gấp.”
Chị gái ma thần vỗ nhẹ lưng em gái, chầm chậm an ủi. Đối với những tình huống này, cô ta sớm đã hiểu rõ trong lòng. Người có thể tiếp nhận được máu tươi của em, thì sao có thể giải quyết bằng rượu và thuốc mê được.
“Em à, chị vẫn còn một cách, hơn nữa cách này tuyệt đối có tác dụng.”
Chị gái ma thần lại bắt đầu đưa ra những ý tưởng tồi.
Em gái ma thần ngây thơ nghe, đôi mắt lanh lợi bừng sáng, lắc cánh tay chị gái, vội vã dò hỏi: “Chị, rốt cuộc là cách gì?”
Chị gái ma thần mỉm cười, sau đó chỉ tivi trong phòng khách: “Em xem, đây chính là cách.”
Chỉ thấy trên màn hình.
Một nam một nữ đang hôn môi nồng nhiệt.
Sắc mặt em gái ma thần hơi đỏ: “Chị, đây là cách gì chứ, ai lại làm vậy.”
“Em à, lời chị nói với em là thật, đây chính là cách cuối cùng. Lúc hôn nhau, trực tiếp hút máu của em ra. Đây là cách đảm bảo nhất. Không thì em nói xem còn có thể có cách nào tốt nữa không?” Chị gái ma thần nói.
“Chị, chị đây là đẩy em vào hố lửa.”
“Em, không thì chị cũng hết cách rồi.”
Đối với em gái ma thần mà nói, cô thật sự không cách nào chấp nhận được chuyện như vậy.
Cũng đã hối hận chết rồi.
Cũng muốn cạy cái đầu mình ra, xem thử trong đó chứa cái gì. Lúc đầu không nên dùng cách rắn cắn, thậm chí còn kéo bản thân vào trong. Thật là rất khó chịu, có đau khổ không thể nói ra.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất