Chương 428: Một ngày cuối cùng trước khi xuyên không (3)
Em gái ma thần không nghe lời đề nghị của chị gái, mặc dù đó là cách tốt nhất, nhưng cô làm không được. Cô suy nghĩ rất đơn giản, đầu tiên là thiết lập mối quan hệ tốt với Lâm Phàm trước, ví dụ như làm một người bạn tốt.
Chỉ cần trở thành bạn.
Mới có nhiều thời gian hơn để tiếp xúc với đối phương.
“Chúng tôi thường xuyên đi ngang qua đây.” Lâm Phàm nói.
Ông Trương nói: “Đúng vậy, cũng không trùng hợp lắm, vì tôi và Lâm Phàm thường xuyên đi qua chỗ này.”
Mặc dù em gái ma thần không phải loài người, nhưng vẻ ngoài của cô đủ để bất kỳ chàng trai nào cũng không thể kháng cự. Chỉ có hai người ở trước mặt, từ lúc quen biết đến giờ là không hề có cảm giác lạ thường nào với cô, cho dù là trong đôi mắt - nơi được gọi là cửa sổ tâm hồn, cũng không hề có chút thay đổi nào.
Dù cô chưa từng nói.
Nhưng cũng thường hay nghĩ đến.
Thật sự là do mình không đủ sức hấp dẫn sao?
Lâm Phàm nói: “Một chút Tiểu Bảo sẽ đến, chúng tôi ở đây đợi cậu ấy, cô còn việc gì không?”
Em gái ma thần nói: “Tiểu Bảo à, hôm qua tôi có nghe hai người nói, là một người bạn rất tốt của hai người đúng không.”
Lâm Phàm và ông Trương ngầm ăn ý mà gật đầu.
“Không sai, cậu ấy là bạn tốt của chúng tôi.”
Em gái ma thần nở nụ cười xán lạn, nụ cười này quả thật là quá có sức quyến rũ, khiến cho những chàng trai nhìn thấy đều không đi nổi nữa. Đối với bọn họ, có thể nhìn thấy nụ cười như thế này là may mắn lớn nhất của bọn họ.
“Tôi có nghe hôm qua hai người nói với tôi là đợi Tiểu Bảo đến, hai người sẽ dẫn tôi cùng đi chơi.” Trong lòng em gái ma thần thầm phỉ nhổ, thật là tuyệt tình, đã quên mất rồi sao?
Lâm Phàm và ông Trương nhìn nhau một cái.
Ánh mắt của bọn họ lộ ra chút nghi hoặc.
Hai người nhỏ giọng trao đổi.
“Hôm qua chúng ta có nói sao?”
“Hình như là không, nhưng hình như là có.”
Em gái ma thần phát hiện đàn ông thật sự rất tuyệt tình.
Rõ ràng hôm qua không phải nói như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của bọn họ giống như đã hoàn toàn quên mất những gì đã từng nói rồi.
Vào lúc em gái ma thần cảm thấy tức giận vì chuyện này.
Lâm Phàm nói: “Một lát Tiểu Bảo đến, cô đi với chúng tôi đi, Tiểu Bảo sẽ rất vui khi gặp bạn mới.”
Trong tình huống thông thường.
Nữ thần sẽ trực tiếp phất tay, làm như anh đang thương hại tôi vậy, tôi không đi chơi với mấy người nữa.
Thật sự cho rằng ma thần tôi là người không cần mặt mũi như vậy sao?
“Được.”
Rất nhanh, từng chiếc xe cao cấp từ từ chạy đến.
Cách thức mà Tiểu Bảo xuất hiện luôn ngang tàn như vậy, ở đâu cũng để lộ cảm giác tiền là thứ có quyền lực nhất, người khác nhìn thấy đều sẽ phỉ nhổ. Cả người cậu ta đều toát ra mùi tiền nhưng mùi này lại là thứ mà tất cả mọi người đều mong đợi.
Cửa mở ra.
Tiểu Bảo để kiểu tóc slick back, mang đôi giày da nhãn hiệu đặc biệt, vui vẻ chạy đến bên cạnh Lâm Phàm, kéo lấy bàn tay anh ta nói: “Đã lâu không gặp, trường học thật là buồn chán.”
“Ơ, cô ấy là ai?”
Lúc Tiểu Bảo nhìn thấy em gái ma thần, lập tức trở nên cảnh giác hơn.
Mặc dù đối phương rất xinh đẹp, nhưng Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, đương nhiên là không thể nào bị thu hút.
Lâm Phàm giới thiệu: “Cô ấy là một người bạn của chúng tôi, trước kia luôn mời bọn tôi ăn cơm nên lần này chúng ta đi thì dẫn luôn cô ấy theo.”
Tiểu Bảo nhìn em gái ma thần.
Cậu ta híp mắt, giống như muốn nhìn thấy cơ thể yêu ma của đối phương.
Mẹ từng nói với cậu ta, mấy chị gái xinh đẹp đều rất hư hỏng, cần phải chú ý.
Tiểu Bảo vẫn luôn ghi nhớ.
“Chị gái, chị có thể qua đây không, tôi có chuyện muốn nói với chị.” Tiểu Bảo giả vờ bộ dạng ngoan ngoãn, muốn đưa em gái ma thần qua một bên nói chuyện.
“Được.”
Em gái ma thần phát hiện tên nhóc này hình như rất biết suy nghĩ.
Còn Lâm Phàm và ông Trương lại không hề có cảm giác không đúng gì.
Tiểu Bảo là người biết suy nghĩ nên bọn họ cũng không lo lắng.
“Em trai, cậu có chuyện gì?”
Em gái ma thần cười nhẹ. Người bình thường mà nghe thấy âm thanh này thì cả người đã tê dại từ lâu, dù cho chuyện to bằng trời cũng sẽ quên mất, sẽ trở thành chú chó con trung thành vây quanh cô.
Tiểu Bảo khoanh tay, nhìn đối phương một cái, nói: “Bạn tốt của tôi dễ dàng tin người khác, nhưng Tiền Tiểu Bảo tôi thì không dễ lừa gạt như vậy đâu. Con người tôi trước giờ đều không thích khoe khoang thân phận của mình, nhưng bây giờ tôi muốn nói với cô, tôi là Tiền Tiểu Bảo, là con trai của tỷ phú.”
“Ra cái giá đi, bao nhiêu tiền cô mới tránh xa bạn của tôi ra.”
Bây giờ việc cậu ta cần làm là đuổi những người bất lợi với bạn của mình ra xa.
Giống như người dẫn chương trình thời gian trước, cậu ta đã cho người điều tra từ lâu rồi, không phải là người xấu gì, chỉ là muốn mượn bạn của cậu ta để đánh bóng tên tuổi, nên cậu ta cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng người trước mặt lại rất xinh đẹp.
Mặc dù trong lòng cậu ta, Lâm Phàm là một người rất hoàn hảo, nhưng ở trong mắt phụ nữ lại không hề có bất kỳ ưu điểm gì. Thế mà không có ưu điểm gì lại có thể thu hút người đẹp vây quanh anh ta.
Vì vậy, theo dự đoán của Tiểu Bảo.
Chắc chắn là có vấn đề.
Chắc chắn là có bí mật không thể nói với người khác.
Em gái ma thần cười nhẹ nhìn Tiểu Bảo, không ngờ những đứa nhỏ loài người lại đáng yêu như vậy, thế mà lại đi nói chuyện tiền bạc với ma thần. Nếu không phải máu vẫn còn ở trong cơ thể đối phương, cô cũng sẽ không tiếp xúc với loài người đến tận bây giờ.
Tiểu Bảo nói: “Chị nhìn tôi làm gì, nói đi, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của chị.”
Nếu như để người khác biết, loài người có một đứa nhỏ lại đi bàn điều kiện với ma thần, chắc chắn họ sẽ hoang mang lo sợ đến mức không phân biệt rõ đông tây nam bắc.
Đây quả thật là tìm cái chết mà.