Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 429: Một ngày cuối cùng trước khi xuyên không (4)

Chương 429: Một ngày cuối cùng trước khi xuyên không (4)
“Cậu bạn nhỏ, cậu có biết tôi là ai không?” Em gái ma thần hỏi. Đứa nhỏ loài người thật là gan dạ, cô nhớ lúc loài người biết thân phận của cô thì đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
“Tôi không có hứng thú với việc chị là ai.”
Đừng nhìn Tiểu Bảo của chúng ta vẫn còn nhỏ, nhưng cậu ta nói chuyện rất ngang tàn, rất có khí phách của con trai tỷ phú. Nhưng mà tất cả những chuyện này đều chỉ trong trường hợp cậu ta không biết thân phận của đối phương.
Nếu như biết rồi.
Có lẽ tình hình sẽ không như vậy.
Em gái ma thần cười nói: “Cậu bạn nhỏ, có những chuyện không như cậu nghĩ đâu, tôi và bọn họ chỉ là bạn thôi. Còn đối với tôi, chuyện tiền bạc mà cậu nói thật sự chẳng có tác dụng gì, cậu vẫn nên giữ lại mua đồ ăn đi.”
Cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Đứa nhỏ loài người lại nói chuyện tiền bạc với mình.
Thật là thú vị.
Tiểu Bảo phát hiện đối phương có hơi khó xơi, không giống như cậu ta nghĩ. Nhưng cậu ta sẽ không bỏ qua chuyện này, chắc chắn sẽ trông Lâm Phàm cho thật tốt.
Đàm phán không có kết quả.
Tiền mất đi hiệu lực, không thành công.
Bọn họ đã hẹn cùng nhau đến công viên giải trí chơi.
Khi nhìn thấy em gái ma thần, những vệ sĩ đi theo bảo vệ Tiểu Bảo cũng không nhịn được mà liếc nhìn cô.
Thật là đẹp.
Đây là lần duy nhất bọn họ cảm thấy bảo vệ cậu chủ là một việc hạnh phúc.
Công viên giải trí.
Một chiếc xe van từ từ lái vào công viên từ cửa sau.
Việc kinh doanh hệ thống thoát nước của Chu Hổ và Vương Nhị Đản xem như đã đi đúng hướng.
Trong thời gian này.
Bọn họ đã nhận được vài đơn hàng.
Cũng xem như là miễn cưỡng có thể sống qua ngày.
Quan trọng là cái tên Cách Cách Vu này ăn quá nhiều, một ngày ba bữa cũng không đủ, lúc không có tiền chỉ có thể nhịn đói, hơn nữa bọn họ phát hiện Cách Cách Vu rất quan tâm đến bộ lông xanh của nó.
Buổi sáng nó đều sẽ đổ dầu để chỉnh lại một lần.
Đây cũng là một sự chi tiêu không nhỏ.
Trưởng bộ phận hậu cần của công viên giải trí là một người trung niên, khi nhìn thấy xe chuyên dùng của bọn Chu Hổ, ông ta lộ ra sắc mặt nghi ngờ:
“Các cậu thật sự là người chuyên nghiệp sao?”
Bọn họ là tập đoàn lớn, công ty lớn. Khách du lịch đến quanh năm có ý thức quá thấp, rất nhiều người xả rác vào nước, dẫn đến việc tắc nghẽn, bốc ra mùi hôi thối.
Tạo thành sự ảnh hưởng nhất định đối với công viên giải trí của bọn họ.
Chu Hổ móc ra một gói thuốc lá đắt tiền từ trong ngực, bình thường anh ta đều không nỡ hút, chỉ khi nhìn thấy khách thì mới đưa cho người ta.
“Ông chủ, ông yên tâm. Đừng nhìn mặt chúng tôi chẳng ra sao, nhưng chúng tôi thật sự rất chuyên nghiệp đấy.”
Nói xong thì anh ta châm thuốc cho người ta.
Đừng nhìn trước kia anh ta là đại ca, bây giờ kiếm cơm rất khó, lúc nên cúi đầu thì vẫn phải cúi đầu.
“Ha ha, đừng có ông chủ này ông chủ nọ nữa, tôi cũng chỉ là một người làm công, cũng chỉ có chút khả năng này, là một chủ nhiệm bộ phận hậu cần mà thôi.” Ông ta nói bộ phận hậu cần với giọng điệu tự chế nhạo, nhưng vẻ mặt lại rất đắc ý. Sau đó ông ta hút ngụm thuốc, nói: “Nhưng giá cả của các người có hơi cao, các người cần hai vạn năm để vệ sinh công viên giải trí này, cái giá này cao hơn các công ty khác…”
Lúc Chu Hổ vừa định giải thích là giá rẻ thì Tổng giám đốc Đản ở một bên đã vội vàng nói:
“Ông chủ, ông giới thiệu công việc này cho chúng tôi, chúng tôi rất cảm ơn ông, ông nói có đúng hay không, chia cho ông một phần nhé.”
Chủ nhiệm bộ phận hậu cần nghe thấy, mắt lập tức phát sáng, vỗ vai Tổng giám đốc Đản nói:
“Làm cho tốt, công việc này giao cho các cậu đấy. Nhưng mà lời không hay thì phải nói trước mặt, làm không tốt thì không có tiền đâu đấy.”
Tổng giám đốc Đản thề thốt bảo đảm: “Yên tâm, chúng tôi rất chuyên nghiệp.”
Chủ nhiệm bộ phận hậu cầu nhìn nhìn xe van, không nói gì nhiều, dặn dò bọn họ cần làm việc ở đâu rồi rời đi trước.
“Tổng giám đốc Đản, hai vạn năm không cao đâu, nơi này to như vậy, một ngày cũng không làm xong đâu.” Chu Hổ nói.
Cách thức trao đổi hiện tại của bọn họ là…
Anh gọi tôi là Tổng giám đốc Đản.
Tôi gọi cậu là Tổng giám đốc Chu.
Mặc dù công ty chúng ta chỉ có hai người và một con vật, nhưng thể diện nên có thì vẫn phải có.
Tổng giám đốc Đản nói: “Tổng giám đốc Chu, trong hai vạn năm này có năm ngàn là phải đưa cho người ta đấy.”
Chu Hổ nghe thấy, trừng mắt: “Dựa vào đâu mà phải đưa cho ông ta, là do chúng ta vất vả làm ra mà.”
“Tổng giám đốc Chu, bây giờ làm ăn rất khó khăn, anh không cho người ta lợi ích thì người ta sẽ không chịu dùng chúng ta đâu. Đến lúc đó đừng nói là hai vạn, đến một đồng cũng không kiếm được. Bây giờ làm việc rất khó khăn, có việc làm là tốt rồi, Chỉ cần chúng ta tiếp tục cố gắng, phát triển công ty, đến lúc đó chúng ta sẽ có thể kiếm được nhiều hơn.” Tổng giám đốc Đản là người từng bán sách, đầu óc thông minh hơn Chu Hổ một chút.
Chu Hổ nghĩ nghĩ.
Đúng là có lý.
Chiếc xe van lái đến chỗ không người, hai người gọi Cách Cách Vu xuống xe, mặc đồng phục vào, cả người nhảy xuống nước.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất