Chương 432: Rơi xuống! Vừa bắt đầu đã nổ tung tất cả
Bọn họ biết Cách Cách Vu là Tà Vật, nhưng sau khi sống với nhau thì bọn họ biết Cách Cách Vu sẽ không hại bọn họ, còn trở thành bạn tốt của bọn họ, chỉ là gặp Tà Vật khác thì chắc chắn là không cách nào giữ được bình tĩnh.
Đặc biệt là Tà Vật Lươn xấu xí như thế này.
Dù là người hay là Tà Vật đều có đẹp và xấu, đẹp thì sẽ dễ khiến người khác có cảm giác gần gũi. Giống như Tà Vật Chương Lang Ma lúc trước, ngoại hình không đẹp lắm nhưng lại khá đáng yêu, khiến người khác buông lỏng sự cảnh giác. Còn Tà Vật Lươn trước mặt thật sự khiến người khác không cách nào đến gần nổi.
Quá ghê tởm.
Ghê tởm đến mức khiến người khác muốn nôn mửa.
Cách Cách Vu nhắc nhở đồng bào Tà Vật rằng, bên ngoài có một sự tồn tại rất khủng khiếp, mày tốt nhất là ngoan ngoãn chui rúc ở đây, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Tao cũng không muốn làm mày bị thương, mày tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.
Tưởng Tà Vật Lươn ngu như vậy sao, tuỳ tiện bị Cách Cách Vu che mắt sao, như vậy còn cần đầu để làm gì?
Nó có thể sống sót trong vô số cuộc tạo phản của Tà Vật đương nhiên không phải là do ban ngày nó đi ngủ, mà là cái đầu sáng suốt nói với nó rằng chuyện này có vấn đề, tọa sơn quan hổ đấu, xem tình hình mà làm việc.
Cuối cùng giống như nó nghĩ.
Tất cả đồng bào Tà Vật đều tạo phản thất bại, thương vong nặng nề, còn nó nhờ cái đầu thông minh đã thành công trốn được.
Vì vậy.
Nó sẽ không tin tưởng bất kỳ câu nói nào của Cách Cách Vu, bởi vì nó ở cùng với loài người, chỉ cần ở chung với loài người thì không có lời nào đáng tin cả.
Dáng người của Tà Vật Lươn không ngừng to lên, tường đá dưới cống thoát nước bị nứt ra, mặt đất làm sao có thể chịu nổi sức ép của cơ thể Tà Vật.
“Cái tên ngu ngốc này.” Tà Vật Cách Cách Vu chỉ có thể dùng từ ngu ngốc để hình dung tên đồng bào này.
Thật là ngu quá.
Chu Hổ và Nhị Đản trừng mắt, lại kinh ngạc hô lên lần nữa.
“Nó… nó lại mọc thêm mấy cơ thể nữa kìa.”
Tà Vật Cách Cách Vu nắm lấy cổ áo sau của hai người, giống như là nắm lấy con gà. Còn bọn họ thì đã bị Tà Vật Lươn hù dọa đến ngây người từ lâu rồi, xấu thì thôi đi, lại còn biến đổi, mà biến đổi cũng thôi đi, ít nhất cũng phải biến thành đẹp một chút.
Nếu là lúc trước.
Tà Vật Cách Cách Vu sẽ vuốt bộ lông xanh lá, một đấm đánh chết Tà Vật. Nhưng bây giờ khí tức xuất hiện ở bên ngoài rất khủng khiếp, nó không dám tuỳ tiện ra tay.
Cường giả bộ phận đặc biệt của loài người đang tìm nó.
Nhất định phải duy trì sự cảnh giác.
Bên ngoài.
Lâm Phàm đưa Tiểu Bảo đi chơi đến rất vui vẻ. Đối với Tiểu Bảo mà nói, đây là khoảng thời gian mà cậu ta vui nhất từ trước đến giờ.
Em gái ma thần muốn trở thành bạn tốt của bọn họ để có cơ hội ra tay, đột nhiên, cô phát hiện ra khí tức của Tà Vật.
“Đám nhóc vừa thấp kém vừa đáng thương.”
Đối với cô thì Tà Vật đúng là một sự tồn tại vừa thấp kém vừa đáng thương.
Ầm ầm!
Mặt đất chấn động.
Cuối cùng Tà Vật Lươn cũng lại nhìn thấy ánh mặt trời. Ánh nắng mặt trời chói mắt khiến nó không thoải mái, nhưng cơ thể lo lớn khiến nó có cảm giác không có ai là đối thủ của nó ở thế giới loài người này.
Một luồng sức mạnh cực lớn bộc phát từ trong cơ thể ra.
Phát ra tiếng kêu.
Vào lúc này.
Tà Vật Lươn phát hiện có mấy người nhỏ bé đang đứng ở trước mặt mình.
Nó nhúc nhích cơ thể.
Nếu có người dẫn chương trình nữ có sở thích đặc biệt nào đó chắc chắn sẽ vui vẻ kêu lên như mở cờ trong bụng.
Thật là to!
Thật là dài!
Thật là trơn nhẵn!
Sau khi nhìn thấy Tà Vật Lươn, sắc mặt của nhân viên trong công viên giải trí lập tức trở nên trắng bệch.
“Cứu mạng.”
“Có Tà Vật.”
“Sao trong công viên giải trí của chúng ta lại có Tà Vật.”
Bọn họ đều là những người đàng hoàng, bình thường thì chơi những thiết bị giải trí, bây giờ Tà Vật xuất hiện ngay trước mặt họ khiến gan của họ đã bị vỡ ra từ lâu rồi.
“Woa! Sinh vật này thật kỳ lạ.” Lâm Phàm nói.
Ông Trương sờ sờ cằm, rơi vào suy nghĩ: “Rốt cuộc đây là sinh vật gì thế?”
Tiểu Bảo sợ hãi trốn sau lưng Lâm Phàm.
Em gái ma thần như có điều suy nghĩ. Cô nghĩ nếu có thể giúp đỡ bọn họ, có lẽ sẽ có thể gia tăng quan hệ với mấy người này không chừng.
Sắc mặt của mấy vệ sĩ nghiêm trọng, cầm súng liên tục bắn vào Tà Vật.
Đùng đùng đùng!
Lúc đạn bắn lên người Tà Vật thì đều bị văng ra bởi lớp da trơn trượt của nó.
Sức mạnh của Tà Vật Lươn không tệ, với bộ dạng hiện giờ, ít nhất là cấp sáu, thành viên bộ phận đặc biệt thông thường không phải là đối thủ của nó.
Đám vệ sĩ định đưa cậu chủ Tiểu Bảo bỏ chạy trước theo thói quen.
Sau đó bọn họ lại nghĩ Lâm Phàm vẫn còn ở đây.
Hình như là không cần bỏ chạy.
Giống như lúc ở vùng ngoại ô, lúc đầu bọn họ thật sự bị dọa cho sợ hãi, tưởng rằng sẽ chết ở đây. Nhưng không ngờ là Lâm Phàm chỉ có một mình mà lại có thể đánh bại Tà Vật.
Sức mạnh này còn có cái gì đáng để sợ chứ.