Chương 435: Rơi xuống! Vừa bắt đầu đã nổ tung tất cả (4)
“Vậy được, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với ông. Bên tổng bộ bảo tôi đưa hai tù binh của hội Ám Ảnh qua đó nên tôi đã đưa rồi, nhưng nửa đường thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, họ bị đánh úp, nên hai người đó đã bị đưa đi rồi. Sau đó, tôi theo dõi bọn họ thì phát hiện ra đích đến của bọn họ, tôi nghĩ đó chính là địa bàn của hội Ám Ảnh.”
“Ở Tuyết Sơn, cách đây hơi xa, tôi định tập hợp mọi người để xoá sổ hội Ám Ảnh.”
“Đúng vậy, không sai, tôi không muốn người khác biết, tôi chỉ nói chuyện này với vài người, tạm thời không muốn quá nhiều người biết, hy vọng ông có thể giúp tôi che giấu.”
“Yên tâm, trước giờ tôi không làm những chuyện mà tôi không nắm chắc.”
Cúp điện thoại.
Khoé môi của Độc Nhãn Nam nở nụ cười nhẹ. Ông ta cảm thấy cách của mình khá ổn, nói với lãnh đạo Từ là mình còn nói với vài người khác, chỉ không nói mình đã nói với ai.
Nếu ông ta thật sự là kẻ phản bội.
Vậy chắc chắn sẽ không giấu được.
Còn tại sao ông ta lại nghi ngờ lãnh đạo Từ, đối với Độc Nhãn Nam mà nói, cảm giác là một thứ rất kỳ diệu. Không phải ông ta hy vọng lãnh đạo Từ là kẻ phản bội, bởi vì lãnh đạo Từ là lãnh đạo bộ phận đặc biệt Hạ Đô, nếu như thật sự có vấn đề, thì rất có khả năng là do ông ta có vấn đề.
Đương nhiên.
Độc Nhãn Nam đã nghĩ qua, một khi bên định vị mà thay đổi thì chắc chắn là lãnh đạo Từ có vấn đề. Nhưng lỡ như lãnh đạo Từ nói chuyện này với cấp cao khác, vậy thì ông ta vẫn bị tình nghi như cũ, hơn nữa còn rất khó để xoá sạch sự nghi ngờ này.
Tay của hội Ám Ảnh thật dài.
Biến mất nhiều năm như vậy, bây giờ lại xuất hiện.
Huống chi lúc đó, Chủ tịch hội Ám Ảnh đã chết ngay trước cửa tổng bộ, mặc dù ông ta không tận mắt nhìn thấy, nhưng nhiều người nhìn thấy như vậy, chắc là không sai đâu.
“Hừ, tôi nhất định phải tra ra mấy kẻ phản bội các người.”
Độc Nhãn Nam nhìn cảnh đêm bên ngoài, cảnh đẹp và rực rỡ như thế này không thể nào rơi vào trong tay bọn phản bội được.
Việc duy nhất khiến ông ta lo lắng là.
Hội Ám Ảnh liệu có thông đồng với Tà Vật hay không.
Chuyện này ông ta cần phải điều tra thêm để có bằng chứng.
Độc Nhãn Nam luôn cảm thán trong lúc đêm sâu tĩnh lặng, mình thật khó khăn mà, cũng thật cô đơn, nếu lúc ở trong Cao viện ông ta thông minh hơn một chút, ít nhất cũng có người ở bên cạnh.
Còn bây giờ…
Không nói thì thôi.
Nghĩ đến thì toàn là nước mắt.
Đêm khuya.
“Lâm Phàm, rốt cuộc thế giới xa lạ một lát đi mà cậu nói là đâu vậy?” Ông Trương hỏi.
Lâm Phàm suy nghĩ rồi nói: “Tôi cũng không biết, nên tối nay dù có thế nào tôi cũng sẽ không ngủ đâu, chỉ cần tôi có thể đi thì nhất định sẽ đưa ông theo.”
“Ừm, được.” Ông Trương vui vẻ nói.
Mặc kệ là đi đâu.
Chỉ cần đi cùng Lâm Phàm là được.
Bọn họ mãi mãi cũng không muốn tách rời.
Tạch tạch! Tạch tạch!
Đồng hồ treo trên tường đang chạy.
23:59.
Lâm Phàm mở to mắt, cố gắng khiến bản thân đừng ngủ.
Tạch tạch tạch!
Thấy tiếng kim giây đang chạy.
Đinh!
00:00.
Ngày ba mươi tháng tư đã qua.
Ngày một tháng năm đến.
Lâm Phàm không chịu nổi mà ngủ thiếp đi trên giường.
[Khung cảnh kỳ lạ chính thức mở ra.]
[Lựa chọn mục tiêu: Lâm Phàm, người được gọi là hậu duệ thứ hai trăm năm mươi của ‘Võ đạo si thần’.]
[Nhiệm vụ: Một hậu duệ của võ đạo si thần sắp bị huỷ diệt, hãy giúp hậu duệ quay lại đỉnh cao.]
[Chuyển giao sức mạnh thể chất: một trăm phần trăm.]
[Đến nào!]
“Giết, giết…”
Bên tai truyền đến tiếng hô giết.
“Còn ồn hơn lúc trước nữa.”
Lâm Phàm từ từ mở mắt. Lúc trước anh ta cảm thấy xung quanh rất im lặng, bây giờ lại cảm thấy rất ồn. Ánh đèn rực rỡ chiếu vào mắt, anh ta đang ở trong phòng khách của một căn nhà lớn, rất sang trọng, là nơi sang trọng nhất mà anh ta từng nhìn thấy, nếu phải so sánh thì giống như nhà của Tiểu Bảo vậy.
Lúc này.
Anh ta mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Một đám người mặc đồ thoải mái cầm binh khí trong tay đang không ngừng đánh nhau với người khác. Có người bị một thanh kiếm đâm vào cổ họng, có người bị đạp văng ra xa mấy mét, ngã xuống đất nôn máu.
“Ha ha ha, nhà họ Lâm các người nên biến mất khỏi thế giới này rồi.”
Một người đàn ông trung niên đeo găng tay sắt, chém cổ của một người giúp việc, ném anh ta qua một bên. Ông ta nhìn cuộc chiến sắp kết thúc, không kìm được mà cười lớn tiếng.
“Nếu các người giao quyền kinh của nhà họ Lâm ra, có lẽ tôi sẽ để lại một con đường sống cho tên ngốc này.”
Lúc này.
Những người còn lại của nhà họ Lâm đều nhanh chóng lùi về sau.
Bao vây Lâm Phàm và bà chủ lại.
Lâm Phàm bối rối, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Tại sao lại có nhiều người như vậy? Mùi máu trong không khí vô cùng nồng nặc, vào lúc anh ta đang nghĩ đến chuyện này.
Một đôi tay dính đầy máu tươi sờ lên mặt anh ta.
Lâm Phàm hoang mang nhìn qua, là một người phụ nữ có khí chất tuyệt đẹp, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương, nói:
“Đứa con đáng thương của mẹ, con ngốc nghếch đến bây giờ, vốn định cho con một cuộc đời bình an, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.”