Chương 437: Rơi xuống! Vừa bắt đầu đã nổ tung tất cả (6)
Lúc này.
Những người bao vây nhà họ Lâm đều không kìm được mà phì cười.
Đối với bọn họ mà nói, cậu chủ ngốc nghếch của nhà họ Lâm đúng là danh bất hư truyền, thế mà lại một mình nói chuyện với một thi thể, lại còn nói như thật nữa.
“Là bọn họ sao? Thì ra là bọn họ khiến cậu thành ra thế này, tôi sẽ báo thù cho cậu.”
Lâm Phàm sờ trán Tiểu Bảo, rất khó tiếp nhận sự thật này. Anh ta không ngờ Tiểu Bảo cũng đến đây, hơn nữa còn bị ức hiếp đến mức này, bây giờ anh ta đang rất tức giận.
Một ngọn lửa đang đốt cháy tim anh ta.
Càng cháy càng dữ dội.
Thậm chí là sắp cháy ra ngoài rồi.
Chu Đồng nhàn nhã bước lên, trên mặt nở nụ cười lạnh, nói:
“Cậu chủ Lâm của chúng ta ơi, lúc trước thằng nhóc này đã rất ghét việc tôi đến gần anh, vẫn luôn biết mục đích của tôi không trong sáng, nhưng bây giờ nó đã phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình. Lúc đánh dẹp nhà họ Lâm các người, tôi sẵn tiện tự mình hạ gục thằng nhóc này, tàn nhẫn tra tấn nó, nhưng đến lúc chết nó vẫn không nhận sai.”
“Cậu nhìn ngón tay của nó đi, đã gãy hết rồi, đó là cái giá nó phải trả khi dùng ngón tay chỉ vào tôi. Chỉ cần nó biết sai thì sẽ không chết thê thảm như vậy, đáng tiếc… nó lại không hề biết sai.”
Những người xung quanh nghe thấy lời nói của Chu Đồng đều không rét mà run.
Nữ thần này đúng là rất xinh đẹp, nhưng mà cũng thật tàn nhẫn.
Dùng từ lòng dạ rắn rết cũng khó có thể hình dung cô ta.
Lâm Phàm nhìn những ngón tay méo mó của Tiểu Bảo, anh ta vô cùng khó chịu, đau lòng mà rơi nước mắt xuống mặt của Tiểu Bảo. Đột nhiên anh ta nắm chặt đấm tay, lúc này, không ai biết Lâm Phàm đang cúi đầu có gì khác lạ, nếu như nhìn thấy thì sẽ phát hiện trong đôi mắt của Lâm Phàm đang có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Đỏ bừng!
Đỏ bừng!
“Cậu chủ…” Ông Yến vừa lên tiếng thì hoảng sợ phát hiện cậu chủ đã biến mất khỏi trước mặt mình.
Phòng khách truyền đến tiếng hét kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình.
Lâm Phàm lúc nãy còn cách mười mấy mét, bây giờ đã xuất hiện trước mặt Chu Đồng, năm ngón tay giơ ra phủ lên mặt Chu Đồng, sau đó đưa cánh tay nâng cô ta lên.
“Buông cô ấy ra.” Một người trẻ tuổi tức giận nói.
Tay anh ta cầm một trường kiếm chém về phía Lâm Phàm.
“Thất Tinh Kiếm Thánh, Liễu Trường Phong.”
Những người xung quanh kinh ngạc hét lên. Sức mạnh của Liễu Trường Phong rất lớn, kiếm chiêu của anh ta rất lợi hại, tu vi đã đạt đến tiên thiên, rất ít người có thể hoàn toàn tiếp được kiếm chiêu của anh ta.
Mà vào lúc Liễu Trường Phong xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm nắm chặt đấm tay, đột nhiên phất tay một cái, đấm tay không hề chạm vào Liễu Trường Phong, nhưng sức mạnh đó đã trực tiếp đánh nát đầu của anh ta, máu bắn ra tung toé, văng lên người của những người khác.
Im lặng!
Trợn mắt há mồm!
Tất cả mọi người đều không dám tin những gì mình nhìn thấy.
Liễu Trường Phong lại bị tên ngốc của nhà họ Lâm đánh chết.
Giết chết chỉ với một chiêu.
Đó còn là cậu chủ ngốc nghếch mà họ biết không?
Đừng nói là bọn họ chết lặng.
Đến người nhà họ Lâm cũng ngây người ra, vẻ mặt giống như gặp quỷ.
“Đó còn là cậu chủ của chúng ta sao?”
Những người may mắn sống sót của nhà họ Lâm đều vô cùng kinh ngạc.
Trong ấn tượng của bọn họ.
Trước giờ cậu chủ vẫn luôn ngây ngẩn ngốc nghếch, bình thường đều ngồi một chỗ ngẩn người, có lúc ngẩn người cả một ngày, hơn nữa phương diện nhận thức cũng có vấn đề.
Nhưng bọn họ là người của nhà họ Lâm.
Nên chưa từng vì vậy mà xem thường cậu chủ, mà ngược lại chăm sóc chu toàn cho cậu chủ.
“Phàm Nhi, nó…”
Mẹ Lâm há miệng, trước giờ chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện trước mắt, không biết tại sao, trong sự kinh ngạc, bà ấy lại càng hưng phấn hơn.
“Lâm Phàm, anh buông tôi ra.”
Chu Đồng hét lên, hai chân đá lung tung, đạp từng cú lên người Lâm Phàm.
Lúc này, sắc mặt của Lâm Phàm lạnh lùng đến cực điểm. Anh ta đã từng là người mà dù nói chuyện với ai, chỉ nói vài câu thì cũng sẽ nở nụ cười xán lạn.
Có lẽ…
Nụ cười thế này sẽ khiến người khác sợ hãi, cảm thấy rất biến thái.
Nhưng bây giờ, bộ dạng lạnh lùng này của anh lại càng như thật sự tức giận.
“Tiểu Bảo và ông Trương là hai người bạn tốt nhất của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai ức hiếp bọn họ.”
“Tôi…”
Chu Đồng bị Lâm Phàm giơ cao trong tay, đột nhiên lại bị anh ta ném xuống mặt đất cẩm thạch. Rắc rắc, mặt đất nứt ra, ầm một tiếng, trong phút chốc đầu của Chu Đồng tan vỡ.
Máu thịt dính đầy bàn tay của Lâm Phàm.
“A!”
Cuối cùng những người đứng nhìn cũng hít một ngụm khí lạnh.
Cảnh tượng đẫm máu khiến bọn họ kinh ngạc đến không biết nên nói gì, trái tim đập bùm bụp. Sau đó, lúc Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, bọn họ bất giác lùi về phía sau.
Trong mắt bọn họ.
Từ trước đến giờ, bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như thế này.
“Nó không phải là người…”
Ngọn lửa hừng hực trong hốc mắt Lâm Phàm, bất kỳ ai nhìn vào cũng thấy dường như bị thiêu đốc, bị lửa cháy đến đau rát.