Chương 438: Rơi xuống! Vừa bắt đầu đã nổ tung tất cả (7)
“A di đà phật, thí chủ Lâm trong một giây đã từ điên khùng đến bị ma nhập, để bần tăng độ cậu.”
Giọng nói của một sư già vô cùng vang dội, sau đó ông ta bước ra một bước, khắp người hiện ra một đồng hồ lớn màu vàng kim.
“Hổ Khiếu Kim Chung Tráo.”
“Đại sư Tam Giới đã tu luyện võ công cấp cao nhất đến mức độ này, đã biến thành bản chất, có lẽ chỉ còn một bước nữa là đến đại tông sư.”
Trong phút chốc.
Đại sư Tam Giới xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, năm ngón tay biến thành móng vuốt, tuyệt chiêu của Phật Môn - Long Trảo Thủ, đánh một cú, móng vuốt lập tức ngưng tụ thành móng vuốt của rồng.
“Lại là một tuyệt chiêu, đại sư Tam Giới không hổ là thánh tăng Phật Môn, là cao thủ hiếm thấy trên thế gian đấy.”
Rắc!
Rắc!
Long Trảo Thủ rơi lên người Lâm Phàm, không như tưởng tượng, một trảo đã khiến người khác đứt ra, mà lại giống như là đụng vào tấm thép vậy.
Tiếng kim loại vang lên.
Không ai biết đại sư Tam Giới rất đau khổ, mười ngón tay đều đau đến sắp đứt ra.
Đám con cháu nhà họ Lâm đều vô cùng ngạc nhiên.
“Cậu chủ tu luyện võ công gì vậy?”
“Cơ thể kim cương bất hoại?”
“Thì ra còn có thuật luyện cơ thể cao cấp hơn.”
Vốn dĩ bọn họ đã chuẩn bị cùng sống cùng chết với nhà họ Lâm, không ngờ cậu chủ lại cho họ hy vọng lớn như thế này.
“Bố, Lâm Phàm tu hành võ công gì vậy?” Mẹ Lâm hỏi.
Ông cụ Lâm trầm giọng nói: “Không biết.”
Lúc này.
Đại sư Tam Giới cảm thấy Long Trảo Thủ không đấu lại được, lúc ông ta định rút lui thì không ngờ Lâm Phàm lại nắm lấy cổ chân của ông ta. Vào lúc ông ta định mở miệng.
Lâm Phàm đã ném ông ta xuống đất, một chân đạp lên eo ông ta.
Rắc rắc!
Kim Chung Tráo vỡ nát.
Mà phần xương cốt ở eo ông ta cũng vỡ nứt, phần xương vỡ nứt trực tiếp đâm ra ngoài quần áo, máu tươi chảy ròng ròng, ầm, phần eo hoàn toàn mất đi cảm giác.
Một đời thánh tăng đã bị đạp gãy eo.
Nửa người trên hoàn toàn tách ra khỏi nửa người dưới.
Lâm Phàm không hề nhìn, ném nửa người dưới vào trong đám người của bọn họ, dẫn đến từng tràn tiếng thét sợ hãi.
Đôi mắt giận dữ của anh ta nhìn chằm chằm vào những người đó.
“Đều đáng chết.”
Ầm!
Lâm Phàm biến mất trong nháy mắt.
Tốc độ quá nhanh.
Mắt thường căn bản không thể nào bắt kịp.
“Ầm!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một cao thủ tham gia vây quét nhà họ Lâm bị một cú đấm đánh xuyên lồng ngực, mà uy lực của cú đấm này không hề biến mất mà còn lan ra, khiến cho những người đứng phía sau đều chịu sự tàn phá của cú đấm này, giống như gặp phải máy xay thịt vậy, cơ thể bị quấy làm đôi trong nháy mắt.
Máu thịt lẫn lộn.
Cảnh tượng vô cùng thê thảm.
“Cậu chủ ngu ngốc của nhà họ Lâm là ma quỷ, mọi người mau chạy đi.”
Không biết là ai.
Hoảng hốt lo sợ mà hét lên.
Anh ta tận mắt nhìn thấy hai tay Lâm Phàm hợp thành một, đập nát một cái đầu, một cú đấm đã đánh xuyên vô số cao thủ, thậm chí còn có ngọn lửa đang bùng cháy.
Có người run rẩy hai chân.
Chất lỏng không rõ là gì chảy từ đùi xuống đất.
Đây là một cuộc tàn sát.
Những người tham gia bao vây nhà họ Lâm yếu nhất cũng là thanh niên tài giỏi.
Bây giờ tựa như cá nằm trên thớt, mặc cho người chặt chém.
Trong đó có không ít cao thủ võ đạo thế hệ trước, bọn họ trơ trẽn xuất thủ, kết quả bi thảm, lúc đến gần Lâm Phàm đã bị một đấm đánh nát, máu thịt lẫn lộn, máu tươi bắn tung tóe, dáng vẻ thê thảm đến mức tận cùng.
Lâm Phàm đúng là bệnh nhân tâm thần, nhưng anh là bệnh nhân tương đối nhẹ, bình thường rất thân thiện đối với mọi người, mỉm cười với người khác, nhưng mà một khi giận dữ, tính tình hung tàn chất chứa sâu trong lòng kia bùng nổ trong nháy mắt, giống như ma quỷ giáng xuống vậy.
Không người nào có thể ngăn cản.
"Cậu chủ thật là lợi hại, bất chợt giác ngộ sao?"
"Nếu như không phải là nhà họ Lâm chúng ta gặp phải diệt vong, sợ rằng cậu chủ sẽ vẫn mơ mơ màng màng như vậy."
"Tình cảm giữa cậu chủ và Tiểu Lăng quá sâu đậm, loại cốt truyện này thường diễn trong các bộ phim truyền hình, người thân thiết chết ở trước mặt, người ngốc nghếch ba năm tỉnh táo ngay lập tức."
Bọn họ đều là người trẻ tuổi, suy nghĩ rất sinh động.
Cho dù hoàn cảnh bây giờ không thích hợp nói những thứ kỳ quặc này, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản bọn họ ảo tưởng.
Đến cả mẹ Lâm và ông cụ Lâm cũng không trách cứ, ngược lại đang suy nghĩ, thật sự là như vậy sao?
Lúc này.
Lâm Phàm đứng trong biển xác chết, máu tanh tưởi nhuộm đỏ phòng khách sang trọng.
Người đối mặt với Lâm Phàm rất khó sống sót.
Một đấm là đầu nổ, một đấm là cơ thể bị xuyên qua.
Đạo sĩ Thanh Vân không đành lòng nhắm mắt, sau đó từ từ mở mắt, thi triển khinh công đáp xuống sau lưng Lâm Phàm, bóp dấu tay, thi triển Hàng Ma Thủ Ấn của Đạo gia.
"Cậu chủ Lâm đừng sợ, lão đạo áp chế tâm ma cho cậu."
Ngay khi dấu tay của đạo sĩ Thanh Vân sắp chạm vào sau lưng Lâm Phàm, lão đạo kinh hãi, một luồng hơi thở nguy hiểm truyền tới.
Lâm Phàm xoay người đấm một cú.
Bùm!
Đầu của đạo sĩ Thanh Vân xoay tròn, tiếng xương cốt rạn nứt, đầu quay ngược ra sau lưng,
Hai mắt trợn tròn, đến chết cũng không dám tin tưởng sẽ là như vậy.
Có bệnh.
Bệnh nhân tâm thần đang lên cơn, ai mà vẫn chủ động đến gần, chắc chắn chính là tự tìm cái chết.
Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Người nhà họ Lâm không dám thở mạnh.
Bọn họ cũng đang trong trạng thái khiếp sợ.