Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 439: Giấc mơ lần này không thân thiện lắm

Chương 439: Giấc mơ lần này không thân thiện lắm
Ông cụ Lâm không có cảm giác gì đối với cái chết của đạo sĩ Thanh Vân, trước kia đúng là bạn, nhưng khi nhà họ Lâm đối mặt với nguy hiểm, ông ta khoanh tay đứng xem, tình bạn từng có đã sớm tan thành mây khói không còn tồn tại.
"Lâm Phàm..."
Mẹ Lâm muốn xông tới, lại bị ông cụ Lâm ngăn lại, ông ấy còn không biết rốt cuộc tình hình cháu trai là gì, thật sự đã mê muội, hay là...
"Tiểu Bảo..."
Lâm Phàm cúi đầu nghĩ đến Tiểu Bảo, chạy chậm tới, ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình của Tiểu Bảo, anh biết Tiểu Bảo vẫn chưa chết, tim còn đập.
"Cậu chủ, Tiểu Lăng đã chết." Ông Yến lão bi thương nói.
Đây là cháu trai của ông ấy, cháu trai chết ông ấy đau lòng hơn bất cứ người nào.
"Cậu ấy không phải Tiểu Lăng, cậu ấy tên là Tiểu Bảo, với lại cậu ấy chưa chết, tôi biết." Lâm Phàm kiên định nói.
Mọi người kinh ngạc.
Sau đó đã hiểu.
Tiểu Bảo thì Tiểu Bảo đi, cậu chủ cậu thích là được.
"Để tôi tới xem một chút."
Một ông lão râu trắng đi ra từ trong đám người, ông ta là thầy thuốc nhà họ Lâm, người kế thừa y thuật cổ xưa, đã từng chịu ơn của nhà họ Lâm, cho nên vẫn luôn cống hiến cho nhà họ Lâm, tự thân không có sức mạnh gì, vì vậy chỉ có thể ở phía sau, chờ đợi cái chết đến.
Mà bây giờ, cơ hội để ông ta thể hiện tới.
Ông lão dò mạch đập của Tiểu Lăng, chân mày khi thì nhíu, khi thì giãn. Ông Yến bên cạnh rất căng thẳng, không biết tình hình như thế nào, ông ấy đương nhiên không mong muốn cháu trai có chuyện, nhưng cơ hội mong manh.
"Đúng như cậu chủ nói, đúng là còn có một đường mạch đập, tạm thời chưa chết, nhưng tình hình rất không rõ ràng, với y học hiện nay cơ bản không thể nào cứu chữa, trừ khi..."
Có lẽ người có năng lực nói chuyện đều thích nói một nửa.
Bất cứ chuyện gì cũng không nói ra hết như vậy.
"Thầy thuốc Mục, trừ khi gì?" Ông Yến nắm cổ tay đối phương, vội vàng hỏi.
Thầy thuốc Mục thở dài nói: "Bây giờ có thể cứu cậu ấy chỉ có Thiên Sơn tuyết liên vạn năm, nhưng mà theo như tôi biết, đóa Thiên Sơn tuyết liên vạn năm đã bị Thánh địa võ đạo lấy được, trở thành bảo vật trấn đất."
Ông Yến nghe vậy cũng đã từ bỏ, nếu như là thứ khác, có lẽ còn có thể có biện pháp lấy được.
Nhưng bây giờ thứ cần lại là Thiên Sơn tuyết liên vạn năm.
Đã không có bất cứ khả năng nào.
"Cháu trai đáng thương của tôi định sẵn phải chết rồi." Ông Yến lắc đầu bi thương nói.
Lâm Phàm hỏi: "Chỉ cần có thứ đó là Tiểu Bảo có thể khôi phục sức khỏe sao?"
Thầy thuốc Mục giơ tay lên vuốt râu nói: "Đúng vậy, truyền thuyết Thiên Sơn tuyết liên vạn năm có công dụng thần kì làm cho người chết sống lại, nếu như có thể lấy được Thiên Sơn tuyết liên, quả thật có thể cứu được người, chỉ là muốn lấy cơ bản không có hy vọng."
Bất kể là ai.
Nếu biết muốn lấy được bảo vật trấn đất từ Thánh địa võ đạo, khó như lên trời, hoặc là nên nói so với lên trời còn khó hơn. Cho dù nhà họ Lâm thời kỳ đỉnh cao cũng không làm được, càng không cần phải nói bây giờ.
Bọn họ biết cậu chủ rất lợi hại.
Nhưng người lợi hại hơn nữa còn có thể chống lại Thánh địa võ đạo sao?
Cơ bản là chuyện không thể nào.
"Tôi đi đến Thánh địa võ đạo mượn vật kia về." Lâm Phàm nói.
Anh rất khó chịu, sao Tiểu Bảo lại biến thành như vậy, lúc bị người bắt nạt, anh lại không ở bên cạnh, thật sự rất đáng giận.
Nếu như anh ở đây.
Sự việc sẽ không biến thành như vậy.
Con cháu nhà họ Lâm nghe lời này, kinh ngạc nhìn cậu chủ nhà mình, đầu óc vừa mới khỏi, lại trở nên ngốc nghếch mà, đồ của Thánh địa võ đạo đâu có dễ mượn như thế, càng không cần phải nói là vật quý như vậy.
Đương nhiên.
Cũng có người cho là cậu chủ nhà mình hoàn toàn tỉnh táo.
Từ lời vừa nói là có thể phát hiện.
Đồ vật quan trọng như vậy mượn là không thể nào mượn được, chỉ có thể cướp, nhưng cậu chủ của chúng ta vẫn cứ nói là mượn, lời này nói rất hay, phát huy trọn vẹn đầu óc sáng suốt.
Mượn là mượn.
Cướp là cướp.
Đương nhiên.
Trong lòng bọn họ cũng đang nghi ngờ, cậu chủ có thật sự làm được không?
Ông Yến nói: "Cậu chủ, số mạng Tiểu Lăng có nạn, không cần mạo hiểm vì nó."
"Tiểu Bảo là bạn thân nhất của tôi, cho dù có bất cứ nguy hiểm nào, tôi đều bằng lòng."
Lâm Phàm phát hiện những người này rất có vấn đề, rõ ràng là Tiểu Bảo, cứ gọi là Tiểu Lăng, là tôi nhớ nhầm hay là các người nhớ nhầm. Nhưng không có vấn đề, chỉ cần anh biết đây là Tiểu Bảo là được, bất kể người khác xưng hô như thế nào đều giống nhau.
Ông Yến nghe xong, cảm động suýt nữa khóc lóc chảy nước mắt, không nghĩ tới vị trí của Tiểu Lăng ở trong lòng cậu chủ quan trọng như vậy, thật sự là không ngờ được mà.
Nhưng vào lúc này, tiếng bước chân dày đặc truyền tới.
Một đám người đi vào từ cửa chính phòng khách.
Trước ngực bọn họ đeo huy chương, bước chân đi đường của mỗi một người đều rất vững chắc, hơi thở vững vàng, nhìn một cái cũng biết là cao thủ.
Cầm đầu là một người khí thế ác liệt, thật giống như một thanh kiếm sắc bén sắp ra khỏi vỏ.
Khi bọn họ bước vào phòng khách, thấy tình cảnh xung quanh, sắc mặt thay đổi dữ dội, phần lớn đều bịt mũi, một số trong dạ dày đảo lộn, đều muốn nôn mửa tại chỗ.
Đây rốt cuộc là nơi nào.
Địa ngục trần gian, cuộc tàn sát đẫm máu sao.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất