Chương 440: Giấc mơ lần này không thân thiện lắm (2)
Bọn họ biết được rất nhiều cường giả võ đạo muốn tiêu diệt nhà họ Lâm, đều là ấn thời gian tiến vào. Khi bên trong không có tiếng động thì chuẩn bị đi vào kết thúc, đồng thời cũng muốn được chia một phần, chẳng qua là lúc thấy tình hình hiện trường, trong lòng bọn họ hoảng sợ trào dâng sóng lớn.
Quái lạ.
Người nhà họ Lâm còn sống.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Bọn họ nhỏ giọng thảo luận.
Càng nhiều hơn chính là một loại ớn lạnh, thật sự rất buồn nôn.
Chưa từng thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, khắp nơi đều là xác chết sứt mẻ, không phải cụt tay cụt chân thì là thiếu đầu.
Tình cảnh lần này rất tàn nhẫn.
Tạo thành tổn thương rất lớn cho nội tâm mà bọn họ tự nhận là mạnh mẽ.
Trước đây bọn họ đi tới vài nơi gọi là thế gia này, đều ngẩng đầu ưỡn ngực, không coi bất cứ người nào ra gì, nhưng bây giờ, nội tâm bọn họ bị hiện trường dọa đến.
Trong lòng cục cưng không chịu nổi.
Thật sự sợ hãi.
"Ông cụ Lâm, đây rốt cuộc là chuyện gì, nhà họ Lâm các ông xuống dao giết người sao?"
Người đàn ông trung niên cầm đầu tên là Phương Chính Thiên, người phụ trách Vũ Minh ở Mộng Thành, tu luyện Diễm Cực Hóa Cốt Chưởng, thực lực mạnh mẽ, cảnh giới đại tông sư.
Ông cụ Lâm nói: "Thủ lĩnh Phương, ông hẳn là biết hiện trường là tình hình gì, bọn họ muốn tiêu diệt nhà họ Lâm, ngay dưới mí mắt Vũ Minh các ông, nhưng bây giờ các ông mới đến, không khỏi cũng thật là quá đáng đi."
Tình huống hôm nay khắp nơi lộ ra kỳ lạ.
Nếu nói Vũ Minh không biết là giả.
Bọn họ chắc chắn biết có người muốn tiêu diệt nhà họ Lâm, mà bọn họ chính là ngồi làm ngư ông được lợi. Bây giờ xông vào đây, chắc hẳn chính là nghe thấy bên trong không có động tĩnh, cho rằng kết thúc đánh nhau, muốn đi vào cùng hưởng tài sản nhà họ Lâm.
Phương Chính Thiên cau mày nói: "Ông cụ Lâm, lời nói này quá đáng, bọn họ tiêu diệt nhà họ Lâm? Nhưng theo như tôi thấy càng giống như là nhà họ Lâm mời đông đảo hào kiệt võ đạo tới, bỏ độc mưu hại."
"Chuyện này nhà họ Lâm các ông phải cho tôi một câu trả lời, nếu không chỉ có thể mời nhà họ Lâm các ông cùng đi đến Vũ Minh với chúng tôi một lần."
Đối với lời nói này của ông ta.
Tất cả người nhà họ Lâm đang tức giận mắng đối phương vô liêm sỉ.
Rõ ràng là bọn họ muốn tiêu diệt nhà họ Lâm.
Nếu như không phải là cậu chủ bọn họ đột nhiên thức tỉnh, bùng nổ vũ trụ nhỏ, vậy bây giờ kết quả chính là tất cả mọi người bọn họ đều bị tàn sát.
Ngay lúc bọn họ giận dữ.
Lâm Phàm đi tới trước mặt Phương Chính Thiên nói: "Xin hỏi ông biết đi đến Thánh địa võ đạo như thế nào không?"
"Hử?" Phương Chính Thiên nhìn cả người Lâm Phàm là máu trước mắt, trong chớp mắt kịp phản ứng, đây chẳng phải là Lâm Phàm cậu chủ ngốc nghếch nhà họ Lâm sao, lại không nghĩ rằng đối phương lại đi tới bên cạnh nói chuyện với ông ta, sau đó khóe miệng nở nụ cười nói: "Đưa hai tay ra đây."
"Ồ."
Lâm Phàm là một người rất ngây thơ, cuộc chiến đấu vừa rồi kết thúc, hiện trường không còn người sống, anh biết mình làm như vậy là không hề sai, bởi vì bất cứ người nào bắt nạt Tiểu Bảo, anh đều phải đánh đối phương tơi bời.
Những người này là người xấu.
Ngay phút chốc anh đưa hai tay ra, Phương Chính Thiên lấy còng tay thép từ phía sau ra, trực tiếp còng hai tay Lâm Phàm.
"Mời cậu chủ nhà họ Lâm đi cùng chúng tôi một chuyến."
Ông ta không coi cậu chủ ngốc nghếch nhà họ Lâm ra gì, mà là mượn cậu chủ nhà họ Lâm kiềm chế tất cả người nhà họ Lâm, khiến bọn họ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói.
Biện pháp rất đơn giản.
Các ông nói bọn họ tới tiêu diệt nhà họ Lâm các ông, có ai có thể chứng minh?
Chúng tôi thấy chính là nhà họ Lâm các ông mưu hại cao thủ võ đạo.
"Phương Chính Thiên ông thật là quá đáng." Ông cụ Lâm tức giận nói.
Phương Chính Thiên nói: "Nhà họ Lâm Các ông mưu hại nhiều đồng đạo như vậy, Vũ Minh phải điều tra rõ chuyện này. Trước hết dẫn cậu chủ các ông đi, về phần các ông, nếu như muốn chống đối, cũng đừng trách tôi không khách sáo."
Ken két!
Lâm Phàm hơi dùng sức, còng tay thép đeo trên tay lập tức bắn tung tóe. Đây là dùng thép chế tạo mà thành, cho dù là cảnh giới tông sư cũng không thể nào nghiền nát còng tay thép.
"Đeo cái này không thoải mái." Lâm Phàm nói.
Phương Chính Thiên kinh hãi, sau đó tức giận nói: "Cậu lại dám chống đối, không cho cậu bài học, xem ra cậu không biết cái gì gọi là làm chấp pháp của Vũ Minh."
Vừa dứt lời.
Chỉ thấy Phương Chính Thiên một chưởng đặt ở ngực Lâm Phàm, dòng điện màu tím quấn quanh bàn tay. Đây chính là Diễm Cực Hóa Cốt Chưởng, một khi chạm vào, xương trước ngực cũng sẽ bị mềm đi. Nếu như thi triển hết sức, chỉ dựa vào một chưởng là có thể khiến xương cốt cả người Lâm Phàm đều mềm đi, thậm chí tan thành mây khói, hóa thành vụn xương.
"Dừng tay."
Ông cụ Lâm biết sự lợi hại của Phương Chính Thiên, thấy cảnh tượng này, tức giận gào thét, chỉ là tất cả đều đã muộn.
Rầm!
Khóe miệng Phương Chính Thiên lộ ra cười nhạt.
"Ông làm gì vậy?"
Lâm Phàm nghi hoặc nhìn đối phương, luôn cảm giác đối phương giống như có bệnh, đeo còng tay cho mình một cách khó hiểu, còn đánh ngực mình một chưởng. Mặc dù anh thích quen biết bạn mới, nhưng cũng không thích bất cứ người nào đều nặng tay nặng chân đối với anh, người tùy tiện quá khiến cho người ta rất ghét.