Chương 443: Giấc mơ lần này không thân thiện lắm (5)
Ngày kế.
Thành phố này sôi trào.
Toàn bộ giới võ kinh ngạc.
Tối hôm qua, chuyện nhà họ Lâm sắp bị diệt tộc không phải bí mật gì cả, rất nhiều người biết. Thậm chí người trước kia quan hệ thân thiết với nhà họ Lâm cũng bàng quan, làm con rùa đen rụt đầu.
Không có cách nào.
Bọn họ đều phải tự bảo vệ, không muốn tham dự vào mớ bòng bong lần này của nhà họ Lâm.
Vũ Minh cũng ngầm thừa nhận nhà họ Lâm bị tiêu diệt.
Bọn họ đâu dám can đảm vi phạm ý muốn của Vũ Minh, càng không muốn đắc tội một đám cường giả võ đạo.
Các loại tin tức bay đầy trời.
[Khiếp sợ! Cậu chủ ngốc nghếch của nhà họ Lâm bỗng tỉnh táo lại, rơi vào đường cùng giết ngược lại vô số cường giả.]
[Lâm Phàm lại là cao thủ mạnh nhất nhà họ Lâm, thật thật giả giả xếp trên cường giả cảnh giới đại tông sư.]
[Vách tường phòng khách nhà họ Lâm xuất hiện dấu nắm đấm lớn.]
[Thành viên Vũ Minh chạy mất dép, Phương Chính Thiên chết.]
Những tin tức này chấn động tất cả mọi người, hiển nhiên là không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy, hơn nữa bọn họ không nghi ngờ chuyện thật hay giả, nhiều tin tức truyền thông như vậy đều là truyền thông phía chính phủ.
Không có tin tức giả tạo nào.
Hơn nữa, có người đến Vũ Minh chứng thực tình huống, phát hiện sắc mặt người của Vũ Minh đều vô cùng khó coi, bất cứ người nào đến phỏng vấn đều sẽ bị đuổi đi.
Phương Chính Thiên cũng không ra mặt giải thích.
Xem ra tin tức nói rất thật.
Có lẽ ông ta thật sự đã chết ở nhà họ Lâm.
Trong lòng tất cả mọi người đều rất nghi ngờ.
Tại sao cậu chủ ngốc của nhà họ Lâm lại trở nên lợi hại như vậy, chẳng lẽ trước kia đều là giả sao. Nếu quả thật là như vậy, lòng dạ cũng có phần quá kinh khủng đi.
Chịu đựng sự áp bức và lăng nhục mà người thường không thể dễ dàng khoan nhượng.
Thế gia võ đạo từng có quan hệ rất tốt với nhà họ Lâm đều bắt đầu bối rối.
Trước kia bọn họ nói cùng tiến cùng lui với nhà họ Lâm.
Nhưng khi thật sự đến bọn họ, mỗi một người đều rụt đầu, không dám ló đầu. Khi biết được tin tức này, rất nhiều thế gia đều bắt đầu sôi nổi, không phải nhảy ra đối đầu với nhà họ Lâm, mà là tìm kiếm tha thứ.
Phòng khách nhà họ Lâm.
"Thánh địa võ đạo ở chỗ nào?" Lâm Phàm hỏi.
Tiểu Bảo được giao cho thầy thuốc Mục duy trì nhịp tim, tạm thời không có việc gì, chỉ cần lấy được Thiên Sơn tuyết liên là có thể cứu sống.
Vì vậy, Lâm Phàm chỉ muốn biết rốt cuộc Thánh địa võ đạo ở đâu.
Anh phải đến nơi đó trao đổi thật tốt với người ta một chút.
Hy vọng có thể mượn được Thiên Sơn tuyết liên từ trong tay người ta.
Chỉ là đối với người của nhà họ Lâm mà nói.
Hành động của cậu chủ chính là tìm chết.
"Phàm à, mọi việc đừng gấp, chuyện này chúng ta sẽ giải quyết." Mẹ Lâm an ủi, hy vọng Lâm Phàm đừng luôn luôn nhớ chuyện này.
Ông Yến nói: "Cậu chủ, bên trong tộc sẽ giải quyết chuyện này."
"Từ trong ánh mắt của mọi người tôi thấy chuyện không giống vậy, mọi người cố ý giấu giếm, hơn nữa còn có một loại cảm giác không muốn tôi đi. Không sao đâu, tôi đi mượn một chút, bọn họ sẽ đồng ý." Lâm Phàm mỉm cười nói.
Theo như anh thấy, chuyện này bàn bạc thật tốt, hẳn không thành vấn đề.
Ông cụ Lâm ngồi ngay ngắn vị trí trung tâm vừa muốn mở miệng, âm thanh bên ngoài truyền tới.
"Ông chủ nhà họ Đoàn đến!"
"Ông chủ nhà họ Hoàng đến!"
"Ông chủ nhà họ Tưởng đến!"
Ông chủ của các dòng họ không xuất hiện hôm qua đều xuất hiện ở đây vào giờ phút này.
Ông cụ Lâm cũng tỏ vẻ hơi kinh ngạc.
Rất nhanh.
Một đám người từ bên ngoài đi vào.
Ông cụ Lâm nhìn người tới trở nên kinh ngạc vạn phần, cũng không phải là những ông chủ kia tới khiến người ta khó hiểu bao nhiêu, mà là những lão già cùng thế hệ với ông ấy đều tới.
Xem ra cháu trai mình mang tới áp lực rất lớn cho bọn họ.
Không chỉ có ông chủ tới, ngay cả thế hệ trước cũng chạy tới.
Là tới nói giúp sao?
Ông cụ Lâm đã nhận ra, trước kia còn có thể coi bọn họ là anh em, nhưng bây giờ à, thôi, mỗi người có gia đình sự nghiệp riêng, đều có băn khoăn, lão già tôi đây sẽ không gây khó dễ cho các người.
Thậm chí cũng không nghĩ tới tìm bọn họ, mà là mỗi người một cuộc sống, ai cũng đừng trêu chọc ai.
"Anh Lâm, chúng tôi tới."
Đám người này đều là cáo già, cho dù chuyện tối hôm qua rất lúng túng, nhưng mà đến chỗ bọn họ lại giống như không có chuyện gì, thật sự giống như chưa từng xảy ra.
Chỉ riêng khả năng này.
Người bình thường tuyệt đối không có.
"Tối hôm qua đám người kia lại tới chỗ anh Lâm gây chuyện, nhất định chính là tự tìm cái chết, trước đây anh Lâm dũng mãnh không giảm, chỉ với đám bọn họ..."
Ngay lúc bọn họ ra sức tâng bốc, ông cụ Lâm giơ tay lên, ổn định lại, hắng giọng nói: "Các ông, chuyện trước kia đã qua rồi, bây giờ các ông muốn làm gì? Có chuyện gì thì nói, dù sao họ Lâm tôi và các ông cũng không phải quá quen."
Lời nói này, cũng hơi tổn thương lòng người rồi.
Bọn họ đều đã chuẩn bị chịu sự quát mắng của ông cụ Lâm, nhưng bây giờ ông lạnh nhạt như vậy, khiến chúng tôi cũng không biết nên làm cái gì mới phải.
"Anh Lâm, chúng tôi biết anh đang tức giận, nhưng anh nghe chúng tôi giải thích. Tối hôm qua chúng tôi thật sự không biết, nếu như biết, chúng tôi chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, nhất định trước tiên sẽ tới giúp anh Lâm."
"Không cần biết có bao nhiêu cao thủ, chúng tôi cũng không sợ hãi."
Người nói câu này là ông cụ nhà họ Đoàn.