Chương 444: Giấc mơ lần này không thân thiện lắm (6)
Bây giờ ông ta nói lời này, đừng nói là người khác sẽ không tin tưởng, ngay cả chính ông ta cũng không tin.
Nhưng không còn cách nào.
Bây giờ điều ông ta tự làm chính là thật tin tưởng.
Nếu muốn người khác tin tưởng.
Trước hết để cho mình tin tưởng mới được.
Ông cụ của mấy nhà khác cũng tò mò nhìn Lâm Phàm.
Cậu chủ ngốc của nhà họ Lâm.
Thật sự khỏi rồi?
Còn trở nên lợi hại như vậy, là chuyện bọn họ không nghĩ tới.
Nếu quả thật là như vậy.
Bọn họ sẽ thật sự hơi hối hận.
Trước kia ông Lâm còn nói với bọn họ, nhà các ông ai có cháu gái hãy thông gia với cháu tôi, lúc ấy bọn họ nghe thấy, suýt nữa nổ tung tại chỗ. Bảo cháu gái chúng tôi thông gia với cháu trai ngốc của ông, chúng tôi có bệnh đâu.
Sớm biết sẽ như vậy.
Ban đầu nói gì cũng sẽ đồng ý.
Ông cụ Lâm nói: "Các ông cho rằng tôi là kẻ ngu?"
"Anh Lâm, nể mặt chút đi."
"Ha ha, cho các ông thể diện, chắc chắn là phí phạm."
Ồn ào!
Ông cụ của mấy nhà kia đều hơi tức giận, mà sắc mặt thế hệ sau của bọn họ cũng khó coi lạ thường. Bọn họ tới đây nhận lỗi, đã là cho nhà họ Lâm mặt mũi, nhưng bây giờ nhà họ Lâm làm nhục bọn họ như vậy.
Thật sự cho rằng vô địch thiên hạ sao?
Bọn họ làm như vậy chẳng qua là không nỡ bỏ tình cảm trước kia mà thôi.
Hy vọng có thể trở lại như xưa.
Thế nhưng vào lúc này.
Một tiếng nổ chấn động vang khắp.
Rầm!
Trần nhà phòng khách vỡ tan tành trong chớp mắt.
Ánh sáng màu trắng chói mắt hóa thành kiếm ý sắc nhọn từ trên trời hạ xuống, lập tức khiến trần nhà vỡ vụn.
Một bóng người chậm rãi đáp xuống.
Ông lão mặc áo đạo sĩ, râu bạc trắng.
"Thiên sư Trương!"
"Chân nhân Trương!"
Ông cụ của mấy dòng họ nhìn người tới cũng khiếp sợ vạn phần, hiển nhiên không nghĩ tới là thiên sư Trương sẽ đích thân tới.
Một trong những thần thoại võ đạo thiên sư Trương, đã rất lâu không rời khỏi đạo quán.
Bây giờ xuất hiện ở nhà họ Lâm, vậy nói rõ nhà họ Lâm gặp nạn.
"Là ai giết học trò Thanh Vân của tôi."
Thiên sư Trương đáp xuống đất, mặt không cảm xúc, giọng nói trầm thấp, người khác nghe thấy giọng nói này giống như nghe được âm thanh ma quỷ đòi mạng vậy, sắc mặt sợ hãi trắng bệch.
"Thiên sư Trương đường xa tới, không có tiếp đón từ xa, họ Lâm tôi thất lễ, đạo trưởng Thanh Vân chết, đúng là bất ngờ." Ông cụ Lâm hơi biến sắc mặt nói.
Ông ấy lại quên mất chuyện này.
Thầy của đạo sĩ Thanh Vân chính là thiên sư Trương.
Hôm nay đối phương đích thân đi ra khỏi đạo quán.
Đi tới nhà họ Lâm, chuyện này sợ rằng không dễ giải quyết như vậy.
Ông cụ của mấy dòng họ vừa rồi còn thân thiết với ông cụ Lâm cũng hơi lui về phía sau, giữ một khoảng cách, chính là chứng minh, chúng tôi không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lâm.
Chúng tôi chỉ là đi ngang qua mà thôi.
"Bất ngờ? Hừ, mấy chục năm lão phu không xuống núi, hôm nay là vì học trò của tôi mà tới, ai giết, lão phu chỉ giết anh ta mà thôi." Thiên sư Trương lạnh lùng nói.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía thành viên những gia tộc kia ở xung quanh.
Ông cụ Đoàn nói: "Họ Đoàn tôi bái kiến thiên sư Trương, chúng tôi chỉ là đi ngang qua, không liên quan gì tới chúng tôi."
Ngay sau đó.
Mấy người thế hệ trước của các dòng họ còn lại nhao nhao bày tỏ thái độ.
"Chúng tôi cũng vậy."
"Thiên sư Trương, tin đồn là do cậu chủ ngốc nghếch của nhà họ Lâm gây ra, chắc là cậu ta."
Ông cụ Lâm căm tức nhìn bọn họ.
Hiển nhiên không nghĩ tới, bọn họ lại vô liêm sỉ đến mức độ này.
Thiên sư Trương nhìn về phía Lâm Phàm, híp mắt, đánh giá đối phương, cũng không cảm nhận được bất cứ hơi thở nguy hiểm nào từ trên người Lâm Phàm, thi triển Súc Địa Thành Thốn, trong chớp mắt xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, bàn tay gầy guộc khoác lên trên bả vai của anh.
"Học trò Thanh Vân của tôi chính là do cậu giết?"
Lâm Phàm tò mò nói: "Tôi không quen ông ta, ông là ai ?"
"Lão phu là thầy của nó."
"Ồ."
Lâm Phàm đáp lại một cách đơn giản xong, cũng không nói tiếp, anh cũng không nhận ra Thanh Vân là ai, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua.
"Ông biết Thánh địa võ đạo ở chỗ nào không?"
"Lão phu hỏi cậu có phải cậu giết học trò Thanh Vân của tôi hay không."
"Ta không quen biết ông ta, ông nói cho tôi Thánh địa võ đạo ở đâu có được hay không." Lâm Phàm nhìn thiên sư già, phát hiện sắc mặt của đối phương rất u ám, đưa tay lên sờ đầu đối phương nói: "Tôi cảm thấy ông rất không vui, là bởi vì có chuyện gì đau lòng sao, nếu có chuyện gì đau lòng, chỉ cần nghĩ đến chút chuyện vui vẻ sẽ tốt thôi."
Người xung quanh nghẹn họng nhìn trân trố.
Suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Cậu đang làm gì?
Cậu biết rốt cuộc cậu sờ đầu ai không?
Lâm Phàm mỉm cười, nụ cười rất rực rỡ, đôi mắt cũng híp lại thành hai sợi chỉ.
Ánh mắt thiên sư Trương trở nên âm u, hai tay động một cái, nhìn như chậm chạp, nhưng làm cho không người nào có thể bắt tung tích của nó, một chưởng lại một chưởng đánh vào trên người Lâm Phàm.
Khi mỗi một chưởng rơi vào trên người Lâm Phàm.
Dường có một tia sáng nhỏ lóe lên.
Trong chốc lát.
Thiên sư Trương xoay người đi ra cửa, từng bước lại từng bước, mỗi một bước đi đều rất chậm.
"Cậu chủ nhà họ Lâm, cậu giết người không nên giết, lão phu lấy tính mạng của cậu không sai, kiếp sau đầu thai có thể tìm tôi báo thù, tôi chờ cậu."
Mấy dòng họ lớn xung quanh cũng đang thảo luận.