Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 453: Giấc mộng này dài quá (3)

Chương 453: Giấc mộng này dài quá (3)
Rất nhanh.
Nhiều cường giả võ lâm tình cờ gặp gỡ nói chuyện tại đây, tất nhiên những chủ đề họ bàn tán đều liên quan đến cậu chủ ngốc nghếch nhà họ Lâm.
Họ cũng biết những gì đã xảy ra khoảng thời gian trước.
Nhà họ Lâm suýt chút nữa bị tiêu diệt, cậu chủ ngốc nghếch này đột nhiên tỉnh ngộ chỉ với sức lực của một người mà giết chết cường giả đó, không ai sống sót, người phụ trách Vũ Minh cũng bị giết.
Nghĩ lại thật đáng sợ.
Điều đáng sợ hơn nữa là thiên sư Trương đích thân xuống núi, cả người thế hệ trước lẫn người mới đều biết thực lực của thiên sư Trương, quả thực vô cùng kinh người, không thể tùy tiện đối phó.
Nhưng theo những gì họ biết.
Thiên sư Trương tuy rằng không bị đánh bại, nhưng không thể làm gì được cậu chủ ngốc nghếch nhà họ Lâm, hàm ý bên trong thật sự rất phức tạp.
Nếu nói không chấn động thì là giả.
Sau đó, các phương tiện truyền thông muốn vào, dựa vào thân phận, một số phương tiện truyền thông lớn có giấy cấp phép quay phim chụp ảnh, còn lại một số phương tiện truyền thông nhỏ thì chỉ có thể ngồi ở ngoài.
Trong đại sảnh.
Khuôn mặt ông cụ Lâm đỏ bừng, tâm trạng thoải mái, thế gia võ đạo chưa bao giờ dám trèo cao xuất hiện ở nhà họ Lâm lại lễ phép với ông ấy, khiến ông ấy cảm thấy đây là thời khắc đỉnh cao của đời mình.
Thở dài.
Làm việc chăm chỉ thực sự không bằng có một đứa cháu ngoan.
Cưới con dâu có địa vị cao.
Địa vị của nhà họ Lâm cũng đang lên.
Những ông cụ của thế gia đó đã từng cùng nhà họ Lâm kết giao bạn bè đều mặt dày xuất hiện trước mặt ông ấy, bọn họ không có ý gì khác, chỉ là muốn khôi phục tình bạn xưa.
Nhưng vết thương quá sâu.
Nào có thể nói hòa giải thì có thể hòa giải được ngay.
Nhưng bất luận thế nào.
Cho dù bọn họ không thể khôi phục lại như trước, nhưng cũng để cho anh Lâm biết bọn họ đã sai, đừng tính toán chuyện này nữa, bọn họ đều biết có thể kết được quan hệ với nhà họ Lâm sẽ có lợi ích rất lớn, sẽ có sự phát triển trong tương lai của họ.
Chỉ là anh Lâm đã nhìn thấu bọn họ từ lâu rồi.
Thấy họ gửi những món quà quý giá.
Ông ấy cười nói những lời hay ý đẹp rồi nhận quà, không sao đâu, đừng suy nghĩ nhiều, ông ấy nhớ hết nhưng sẽ không để trong lòng.
Nói như vậy nhưng lại cho người ta cảm giác ông cụ Lâm rất thích quà cáp, chuyện xảy ra lúc trước vẫn còn in hằn trong đầu.
Một số ông cụ trong gia tộc đang mắng nhiếc trong lòng.
Đúng là nhìn mặt thì ôn hòa nhưng bên trong không biết đang nghĩ gì.
Nhưng bọn họ đều tươi cười, giả bộ rất quen thuộc mà tán gẫu với anh Lâm, là do người ta gây ra, chúng tôi cùng anh Lâm cũng rất quen thuộc, đừng hiểu lầm...
“Đưa Thiên Sơn Tuyết Liên vạn năm cho tôi được không?” Lâm Phàm nhìn người phụ nữ trước mặt, vươn tay xin Thiên Sơn Tuyết Liên, anh ta đã đồng ý yêu cầu của đối phương rồi.
Giờ là lúc đối phương thực hiện lời hứa.
Thánh chủ mặc một chiếc váy cưới sặc sỡ, xoay người đi tới trước mặt Lâm Phàm, nở một nụ cười ngọt ngào nói: "Anh nhìn tôi có đẹp không?"
Nếu bạn để các đệ tử thánh địa biết được thánh chủ quyết đoán của mình sẽ nở nụ cười như vậy, bọn họ nhất định sẽ ngây người há hốc mồm, không thể nào, đây là thánh chủ mà chúng ta quen biết sao?
“Đẹp, nhưng đưa Thiên Sơn Tuyết Liên cho tôi.” Lâm Phàm nói.
Thánh chủ đáp: “Anh vô vị thật đấy, sau này chúng ta là vợ chồng rồi, anh khen tôi nhưng lại kèm theo yêu cầu, nhưng như vậy cũng tốt, tôi thích kiểu người như anh.”
“Bốp bốp!”
Thánh chủ vỗ tay.
Một vị trưởng lão đeo mặt nạ đi vào: “Trong hộp này chính là Thiên Sơn Tuyết Liên.”
Thầy thuốc Mục đi vào cùng đại trưởng lão, ông ta nghe được Thiên Sơn Tuyết Liên sắp xuất hiện, kích động đến mức chẳng muốn đi đâu, cả đời này ông ta chưa từng nhìn thấy Thiên Sơn Tuyết Liên có hình dạng ra sao.
Chỉ nhìn thấy trên tranh ảnh mà thôi.
Còn người vừa nãy ông ta bắt gặp ở ngoài là thánh chủ, sao có thể dám hỗn xược, chỉ dám nhẫn nhịn, mãi cho đến bây giờ mới có thể tận mắt nhìn thấy Thiên Sơn Tuyết Liên.
“Quả nhiên là vật quý hiếm.”
Thầy thuốc Mục cảm thán, dùng một câu khác để nói, chính là nhìn xong được thứ này, thì cho dù có phải chết cũng đáng.
Lâm Phàm nhìn về phía thầy thuốc Mục nói: “Bây giờ có phải có thể khiến Tiểu Bảo khoẻ lại rồi không?”
“Đúng vậy, chắc chắn có thể khoẻ lại.” Thầy thuốc Mục đáp.
Lâm Phàm cầm theo Thiên Sơn Tuyết Liên kéo thầy thuốc Mục đến chỗ Tiểu Bảo: “Chúng ta phải nhanh chóng đi cứu Tiểu Bảo.”
Thánh chủ nhìn thấy người đàn ông sắp kết hôn với mình đang chuẩn bị rời đi, tức giận nói: “Anh cũng không nghĩ tới người vợ đáng yêu lại nhanh nhẹn, lúc lại lạnh lùng lúc lại vui vẻ này sao?”
Tuy rằng nói như vậy.
Nhưng Lâm Phàm không thèm để mắt đến, rời khỏi căn phòng.
Vị đại trưởng lão thở dài nói: “Thánh chủ, bây giờ hối hận vẫn kịp.”
Thật lòng mà nói.
Ông ta chẳng ưa gì hai người đó.
“Hối hận? Tôi có gì mà để hối hận cơ chứ.” Thánh chủ nghi hoặc: “Ông không cảm thấy như vậy rất thu hút người khác sao?”
Đại trưởng lão bất lực nói: “Thánh chủ, hai người chẳng có chút tình cảm nào từ đầu, như thế thì thu hút người ta kiểu gì?”
“Ông không hiểu, tình cảm có thể vun đắp, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ông có hiểu không?” Thánh chủ cười nói.
Đại trưởng lão tỏ ra rất kinh ngạc nhìn thánh chủ, nghi ngờ cô ấy đang có suy nghĩ gì đó đen tối.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất