Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 455: Giấc mộng này dài quá (5)

Chương 455: Giấc mộng này dài quá (5)
“Ví dụ như…thế này.”
Bàn tay nhỏ giấu trong chăn của thánh chủ vẽ mấy vòng quanh ngực của Lâm Phàm, sau đó dần dần đi xuống phía dưới.
Lâm Phàm đẩy tay của cô ấy ra: “Cô đừng có động đậy nữa, tôi đang ngủ mà.”
Nếu có người khác ở đây.
Chắc chắn sẽ nói.
Anh có phải đàn ông không đấy, người ta đã chủ động như vậy rồi, anh còn ngủ được ư?
Anh có còn là người không?
Thánh chủ bực mình, tên đáng ghét này, tôi đã chủ động như vậy rồi, vậy mà vẫn còn không chịu hành động, muốn đánh chết anh ta quá mà.
Sau đó.
Cô ta nằm hẳn lên người Lâm Phàm.
“Anh không thể chủ động hơn chút được sao? Anh là đàn ông mà?”
“Chủ động cái gì cơ?”
“Thì…. Anh đáng ghét thật đấy, cứ bắt tôi phải nói thẳng ra như thế hả, nếu anh không phải chồng tôi, gặp phải loại người giả khùng giả điên như anh, tôi chỉ muốn một bạt tai đánh chết thôi đó.”
“Tôi không biết thật.”
“Thế anh biết tên tôi không?”
“Không biết.”
“Tôi nghĩ anh chắc chắn đang xấu hổ, thế chúng ta nói chuyện khác đi, tôi tên Mộ Thanh, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi, cô cởi quần tôi ra làm gì, tôi muốn đi ngủ.”
“Quần anh cọ vào người tôi đau lắm, anh yên tâm, tôi không làm gì đâu, tôi chỉ cởi…thôi.”
Màn đêm yên tĩnh.
Lâm Phàm ngây ngô bị dụ dỗ, anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng một cảm giác kì lạ khiến anh ta nhắm chặt mắt, là một cảm giác rất lạ không diễn tả thành lời.
Mấy ngày sau.
Lâm Phàm sau khi kết hôn, có chút không quen với cuộc sống này, bên cạnh tự dưng lại thêm một người phụ nữ, điều khiến anh ta đau đầu nhất là, mỗi đêm anh ta đều bị dụ dỗ cởi mất quần.
Cũng may Tiểu Bảo đã khôi phục hoàn toàn.
Chỉ là…
Anh ta phát hiện Tiểu Bảo trước mặt không giống với Tiểu Bảo hồi trước, tuy rằng Tiểu Bảo này đối xử với anh ta rất tốt, nhưng cảm giác không phải người trước kia mà anh ta quen.
Cuộc sống sau đó đối với Lâm Phàm mà nói, có chút thú vị, cũng có chút kì lạ.
Anh ta rất nhớ ông Trương và Tiểu Bảo.
Không biết giấc mơ này bao giờ mới có thể tỉnh lại.
Mộ Thanh đưa anh ta và Tiểu Bảo đi khắp nơi, cùng nhau ngắm phong cảnh, dùng lời của Mộ Thanh nói, đây chính là đang đi tuần trăng mật, lẽ ra là rất hạnh phúc, cùng nhau tận hưởng thế giới chỉ có hai người.
Chỉ có điều Lâm Phàm lại dẫn theo Tiểu Bảo.
Khiến Mộ Thanh không khỏi đau đầu.
Cảm giác bên cạnh mình như có thêm một cái bóng đèn.
Đại trưởng lão nhìn vào Mộ Thanh, thánh chủ à, đã mấy tháng người không về rồi, bây giờ nên trở về thôi, tôi lấy thân phận của người thật sự rất bất đắc dĩ, bổn tôn đây cũng mấy tháng rồi không xuất hiện, mọi người đều nghĩ rằng tôi đã biến mất.
Mộ Thanh nào có nghe lời đại trưởng lão, cô ta đang hạnh phúc cùng Lâm Phàm, du ngoạn núi non sông nước, hoàn thành tốt trách nhiệm của một người vợ.
Nhưng đối với Mộ Thanh mà nói, cô ta đang nghĩ tới việc làm sao để giải quyết cái bóng đèn này, chính là đưa cậu ta đến thánh địa võ đạo, bái kiến đại trưởng lão làm sư phụ, để người ngoài biết rằng, cháu của một vị quản gia họ Lâm rốt cục cũng bái thánh chủ làm sư phụ.
Đúng là kinh ngạc.
Nhà họ Lâm cũng quá bá đạo đi.
Nhà họ Lâm nắm bắt cơ hội này phát triển nhanh chóng, trên đời không có thế lực nào không nể mặt, dù là trình độ võ đạo hay thực lực kinh tế, họ đều tiến bộ nhanh chóng, vươn tới vị trí cao mà nhà họ Lâm chưa từng đạt được.
Và nó vẫn sẽ tiếp tục phát triển với tốc độ cao.
Một năm sau.
Mẹ Lâm rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, rất hài lòng với nhà họ Lâm gia, chỉ là bụng con dâu vẫn mãi chưa có động tĩnh gì, như con dâu nhà người ta, bà ấy nhất định sẽ hỏi thăm tình hình.
Nhưng đối mặt với người con dâu này, một chút dũng khí bà ấy cũng không có.
Mộ Thanh có thể trở thành thánh chủ, đương nhiên trở nên rất thông tuệ, mẹ Lâm không nói gì, nhưng cô ấy có thể nhìn ra được nguyên nhân, đừng nói mẹ Lâm có chút nôn nóng, ngay cả đến Mộ Thanh cũng nôn nóng không kém.
Cả năm nay, nửa năm đầu cô ta ngày ngày cởi quần cho chồng, nửa năm sau cũng phải khoảng bốn lần, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Cô ta quay lại thánh địa võ đạo tìm thầy thuốc Mộ.
Câu trả lời của thầy thuốc lại là.
Cả đời này không có hy vọng mang thai, bởi vì tuổi trẻ luyện võ, tắm thuốc đã làm cho thân thể có chút tổn thương, vì vậy… Cho dù là thầy thuốc cũng không thể cứu nổi.
Mộ Thanh kề dao vào cổ thầy thuốc, cho ông ta một cơ hội nữa.
Thầy thuốc lắc đầu, thật sự hết cách.
Mộ Thanh rất khó chịu, khi trở về nhà họ Lâm liền ôm Lâm Phàm khóc, sau khi khóc xong, liền cười nói: "Tôi không thể sinh con được, anh có thể tìm một người phụ nữ ở ngoài, để cô ấy sinh con, tôi sẽ cho cô ấy tiền để cô ấy đủ sống một vài kiếp sống xa hoa."
Lâm Phàm ngẩn người nhìn cô ta.
Cảm giác cô ta bị điên rồi.
Không sinh được con, cớ gì bắt tôi đi tìm người ngoài, tôi cũng không biết mang thai.
“Không muốn.”
Đây chính là câu trả lời của Lâm Phàm.
Mộ Thanh cảm động rơi nước mắt, lại ôm lấy Lâm Phàm khóc lớn, tối đó cảm động đã sáo lộ Lâm Phàm bảy lần.
Vài năm sau đó.
Mộ Thanh không muốn có con nữa.
Trái lại Tiểu Bảo lại rất đáng yêu.
Quyết định đào tạo để trở thành người thừa kế của thánh địa.
Mà nhà họ Lâm cũng không hỏi những chuyện này, cứ để kệ họ đi, khi đến thời điểm hãy để Lâm Phàm chọn một trong những người thân trong gia tộc làm người thừa kế.
Có lẽ câu nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén vẫn tồn tại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất