Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 459: Cô ấy chính là vợ tôi (3)

Chương 459: Cô ấy chính là vợ tôi (3)
“Chưa, tôi đang chơi game, muốn chơi cùng nhau không?” Bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Tiểu Bảo.
“Xem ra đó không phải là cậu.” Lâm Phàm thất vọng nói.
Tiểu Bảo nói: “Ai chứ?”
Tút tút!
Tiểu Bảo gãi đầu, nhìn điện thoại một cách nghi ngờ, rốt cuộc là làm sao vậy, chẳng lẽ trên thế giới này còn có người giống Tiểu Bảo tôi y đúc sao?
Không thể nào.
Tiểu Bảo tôi khôi ngô đẹp trai, nhiều tài nhiều tiền, làm sao có thể có cục cưng xuất sắc như tôi chứ.
Lúc này.
Đại não của ông Trương đang hoạt động rất nhanh: “Lâm Phàm, người vợ mà cậu nói có phải là người thường xuyên xuất hiện trên ti vi không?”
“Xuỵt, đừng nói lung tung, bị vợ tôi biết, cô ấy sẽ tức giận.” Lâm Phàm che miệng ông Trương lại, nhỏ giọng nói.
Tà Vật Công Kê thân là nội ứng thật sự rất mệt mỏi.
Hơn nữa cũng rất sợ.
Hai con người ở trước mắt, ít nhất một người đã phát điên.
Vợ sao?
Anh có vợ cái rắm đấy.
Nghĩ sao bây giờ Tà Vật Anh Hùng tôi còn chưa có vợ, anh dựa vào cái gì mà có chứ?
Ông Trương nói: “Vậy người vợ của cậu đâu?”
Lâm Phàm nói một cách mất mát: “Qua đời rồi.”
“Ừm…” Ông Trương rơi vào suy nghĩ trầm tư, dường như ông ta cảm thấy tinh thần của Lâm Phàm có chút không bình thường, sờ trán anh ta nói: “Cũng không có nóng, tại sao lại hoang tưởng chứ?”
Sau đó, ông ta nói rất nghiêm túc: “Lâm Phàm, cậu tin tôi đi, tôi sẽ không hại cậu, cậu thật sự chưa có vợ, tất cả đều là sự hoang tưởng của cậu, trước đây cậu từng nói với tôi, vợ cậu là người cùng cậu viết thư từ qua lại, không có gì khác.”
“Không, là thật, tôi dám bảo đảm đây là sự thật.” Lâm Phàm nói.
Ông Trương rơi vào suy nghĩ trầm tư.
Cậu ấy dám bảo đảm.
Chắc chắn Lâm Phàm bệnh không nhẹ, hơn nữa xuất hiện hoang tưởng, nếu không thì chắc chắn sẽ không giống dáng vẻ như bây giờ.
“Tôi giúp cậu châm cứu nhé.” Ông Trương quyết định dùng kỹ thuật châm cứu uyên thâm của ông ta để cứu Lâm Phàm, dù gì anh ta cũng là người bạn thân nhất của ông ta, ông ta không cứu thì còn có thể dựa vào ai để cứu anh ta.
Sự hứng thú của Lâm Phàm không cao, anh ta lắc đầu nói: “Không cần đâu, tối nay tôi không có hứng thú châm cứu, ông đi ngủ trước đi.”
Sau đó.
Anh ta dời ghế đến trước cửa sổ, chống khuỷu tay, chống cằm, nhìn ánh trăng bên ngoài, ngây người yên lặng.
“Cảnh trong mơ là sự thật.”
“Tôi thật sự có vợ, không phải là giả.”
Lâm Phàm nhìn ánh trăng trên bầu trời, suy nghĩ sớm không biết trôi dạt đến đâu.
Ông Trương rất bất lực.
Đầu óc của người bạn thân nhất hình như đã xảy ra một chút vấn đề, nếu như bị người khác biết được, chắc chắn phải nhốt anh ta trong bệnh viện tâm thần, vì vậy ông ta sẽ không nói với bất kỳ người nào.
Vài ngày sau.
Ngày bốn tháng năm.
Thời tiết rất tốt, mọi thứ đều trời trong gió ấm.
Vào ngày nghỉ, có rất nhiều người trên đường phố.
“Mấy ngày gần đây, cậu đều rầu rĩ không vui vẻ, nghĩ đến chuyện vui vẻ một chút, cách này là cậu dạy tôi.” Ông Trương nói.
Lâm Phàm nói: “Tôi biết rồi, nhưng tôi vui vẻ không nổi, tôi đã ở đó một thời gian rất lâu rất lâu, bây giờ tôi vô cùng nhớ cô ấy.”
Ông Trương an ủi.
Người bạn thân nhất của tôi à.
Cậu có thể không như thế này có được không, tôi rất lo lắng cho cậu, cậu thật sự không có vợ, tại sao lại không tin tưởng tôi chứ.
Ông Trương muốn đưa Lâm Phàm trở về nhà.
Người ở đó nhất định có thể chữa khỏi cho Lâm Phàm.
“Này, đã lâu không gặp.”
Em gái ma thần xuất hiện với nụ cười tủm tỉm, cô trẻ trung hoạt bát, cả người toát lên sức hấp dẫn riêng biệt của thiếu nữ.
“Xin chào.”
“Xin chào.”
Ông Trương hơi mỉm cười, ngược lại Lâm Phàm không thấy hứng thú lắm.
Mục tiêu của em gái ma thần chính là Lâm Phàm.
Cô đã trao đổi các biện pháp đối phó với chị gái, nhưng không nhận được bất kỳ biện pháp có tính thực chất hữu dụng nào.
Nhưng cho dù như vậy.
Cô cũng không bao giờ bỏ cuộc.
Đối với cô mà nói, có khi cơ hội đến, tất cả đều sẽ tự nhiên như nước chảy thành sông vậy.
Mọi thứ đều cần thời gian.
Không thể nóng vội.
“Cảm ơn các người đã dẫn tôi đi chơi vào mấy ngày trước, hôm nay tôi mời các người đi chơi thì thế nào.” Em gái ma thần nói.
Mối quan hệ chính là hòa hợp một cách từ từ như vậy.
Không thể quá vội vàng.
Dù sao vẫn nghĩ đến biện pháp.
Lâm Phàm nói: “Tôi không có tâm trạng chơi, ông Trương, chúng ta đi dạo phố thôi.”
“Ừm, nghe lời cậu, cậu muốn làm gì thì làm nấy.” Ông Trương hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Lâm Phàm, chỉ cần anh ta muốn, ông ta sẽ đồng ý, ai bảo ông ta có mối quan hệ tốt nhất với Lâm Phàm chứ.
Mặc dù em gái ma thần không có phản ứng gì, nhưng trong lòng cô rất tò mò, cũng mấy ngày chưa gặp mặt mà thôi, tại sao cảm thấy là lạ.
Có một sự kỳ lạ không thể nói ra.
Có lẽ thật sự nghĩ quá nhiều rồi.
Lúc này, bên ngoài trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố Duyên Hải.
Ở đây người đông nghìn nghịt, kín người hết chỗ, đặt ở trước đây thì chắc chắn không thể tạo ra động tĩnh như vậy, nhưng hôm nay thì khác.
Nữ hoàng siêu quốc tế đã đến thành phố Duyên Hải.
Bộ phận đặc biệt đã cử cao thủ đến đây bảo vệ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất