Chương 463: Bọn họ thật sự là bệnh nhân tâm thần đấy (2)
“Lâm Phàm, mau buông tay ra.” Lưu Ảnh còn có thể nói gì, anh ta chỉ có thể bảo Lâm Phàm giữ bình tĩnh, đừng có manh động, càng không thể biểu diễn loại vận động hai người trước mặt nhiều người như vậy.
Lỡ như bị chụp được.
Cả đời này coi như xong luôn.
“Anh cũng ở đây à.”
Lâm Phàm buông tay ra, xấu hổ gãi đầu, có hành động thân mật trước mặt nhiều người như vậy đúng là khiến người khác rất khó xử.
Mộ Thanh nhân cơ hội này mà tránh ra xa. Bây giờ cô ta mới phản ứng kịp là mình bị sàm sỡ, hơn nữa còn là ở trước mặt nhiều người.
Người đại diện vội báo cảnh sát.
Nhìn ánh mắt hận không thể nuốt luôn Mộ Thanh của Lâm Phàm, trong lòng người đại diện gào thét, sao anh có thể làm ra chuyện này, anh có biết hành vi của anh gây ảnh hưởng thế nào đến Mộ Thanh nhà chúng tôi không.
Báo cảnh sát.
Nhất định phải báo cảnh sát.
Tốt nhất là kết án anh ta ngồi tù.
Lưu Ảnh vốn định khuyên bảo đừng có làm ra chuyện quá đáng, nhưng lúc nghe thấy Lâm Phàm nói người này là bà xã anh ta, Lưu Ảnh thật sự có hơi ngây người.
Bà xã?
Mẹ nó, lý do này cũng ngang tàng quá rồi.
“Chị Mộ, chị không sao chứ?” Người đại diện an ủi.
Mộ Thanh lắc đầu nói không sao, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm vô cùng tức giận, nụ hôn đầu của cô…
Còn có nước bọt trên mặt nữa.
Thật là buồn nôn.
Cô ta chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như thế này. Đối với cô ta, từ trước đến giờ luôn được bảo vệ tốt nhất, nói thật, lần này Lưu Ảnh xem như là đã giúp Lâm Phàm.
Nếu không phải là do anh ta không để thành viên bộ phận đặc biệt ra tay, cho dù Lâm Phàm có muốn ôm hôn cô ta cũng rất khó.
“Bà xã, là anh đây, em không nhận ra anh à.” Lâm Phàm vẫy vẫy tay với Mộ Thanh cách anh ta hơi xa, cả người đều lộ rõ vẻ phấn khích.
Mộ Thanh tức đến gương mặt trắng bệch. Sàm sỡ cô ta thì thôi đi, lại còn gọi cô ta là bà xã ở chỗ đông người.
“Đồ lưu manh.” Mộ Thanh tức giận nói.
Ò é! Ò é! Ò é!
Tiếng động không quen thuộc lắm vang lên.
Người đại diện của Mộ Thanh kể rõ ràng mọi chuyện với cảnh sát. Lưu Ảnh cảm thấy chuyện này hơi phiền phức, mặc dù bọn họ là bộ phận đặc biệt, nhưng cũng không thể làm ra chuyện phạm pháp được.
Anh ta mau chóng gọi điện thoại cho Độc Nhãn Nam.
Cuộc sống của Độc Nhãn Nam cũng không được tính là quá an nhàn.
Ông ta vẫn luôn quan sát chuyển động của máy định vị. Thật kỳ lạ, ông ta đã nói chuyện này với đối phương là để xem rốt cuộc đối phương có phải là kẻ phản bội hay không.
Nhưng đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì.
Ông ta có hơi thất vọng, thật là một suy nghĩ kỳ lạ, ông ta thế mà lại mong đợi đối phương là kẻ phản bội.
Ý nghĩ như vậy rất nguy hiểm.
Điện thoại của ông ta vang lên.
“Chuyện gì?”
Ngoại trừ có hứng thú với việc ai là kẻ phản bội, ông ta không hề có hứng thú với chuyện gì khác. Nhưng rất nhanh… sắc mặt của ông ta đã biến thành vẻ không thể tin nổi, thậm chí là cảm thấy như đang gặp quỷ.
“Cậu nói cái gì? Lâm Phàm cưỡng hôn Mộ Thanh ở trước mặt bao nhiêu người dân trong thành phố sao?”
“Các người có nhiều người như vậy để làm gì mà đến một người cũng không trông nổi?”
“Chuyện này để tôi nghĩ cách.”
Độc Nhãn Nam kinh ngạc đến ngây người.
Ông ta không ngờ Lâm Phàm lại to gan như vậy.
“Không ngờ mình đã xem thường bệnh nhân tâm thần rồi.” Độc Nhãn Nam lẩm bẩm. Tình hình bây giờ rất phức tạp, không dễ giải quyết như vậy. Nếu như là người bình thường thì còn có thể nói chuyện đàng hoàng, bồi thường một chút thiệt hại. Nhưng bây giờ người bị sàm sỡ lại là người có địa vị.
Vậy thì chuyện này sẽ rất khó giải quyết.
Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta chỉ có thể nghĩ đến Hách Nhân.
Ông ta trực tiếp gọi qua.
Điện thoại vừa thông.
Độc Nhãn Nam đánh đòn phủ đầu, chiếm vị trí chủ động, cưỡng ép nói: “Hách Nhân, sao ông không nói với tôi sức kháng cự của Lâm Phàm đối với con gái thấp như vậy?”
“Tôi nói gì à? Ông chưa xem tin tức trên mạng à? Cậu ta cưỡng hôn Mộ Thanh ở trước mặt mọi người ở Thương Thành, rất nhiều người nhìn thấy, bây giờ đã bị bắt rồi.”
“Chuyện này tạm thời tôi không lo nổi, ông phải chịu trách nhiệm cho tôi.”
Đối với Độc Nhãn Nam mà nói.
Ông ta cảm thấy cách mở đầu của mình rất đúng, trực tiếp trấn áp Hách Nhân. Chuyện sau đó thì đơn giản hơn, bắt chẹt ông ta, còn bản thân Độc Nhãn Nam thì không thể nào đi ra được.
Tất cả đều để Hách Nhân làm.
Cục cảnh sát.
Một đám nhân viên giả vờ bận rộn, trông có vẻ rất bận, nhưng ánh mắt của bọn họ thì luôn quét về phía Mộ Thanh.
Bọn họ cũng chỉ là người thường.
Sự tò mò đối với người nổi tiếng cũng như những người khác thôi.
“Cô Mộ, tôi đã điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi, chứng cứ cũng đã thu thập khá đầy đủ, cô nghĩ chuyện này nên giải quyết như thế nào?” Một người đàn ông trung niên hỏi.
Ông ta là người phụ trách, sau khi làm xong việc trong tay, nghe cấp dưới cáo báo là xảy ra chuyện lớn.
Ý chí làm việc của ông ta bỗng nhiên bùng nổ.
Khi biết một chàng trai trẻ cưỡng hôn Mộ Thanh ở nơi công cộng, ông ta hoàn toàn ngây người.